Sống trong đời sống cần có một tấm lòng!

Sống trong đời sống cần có một tấm lòng!

Chủ Nhật, 15 tháng 4, 2012

Gửi cho gió...


Sau những gì diễn ra trong suốt thời gian này, anh muốn nói chuyện với em quá. Nhưng chẳng được, vì cuộc sống của em đã sang trang. Vì vậy anh chỉ muốn viết vài dòng tâm sự để chia sẻ những gì mình nghĩ lên trang nhật kí riêng. Anh chẳng mong em sẽ đọc, vì em không đọc sẽ là tốt nhất. Vì anh tin, cho dù em học văn, em cũng sẽ chẳng bao giờ hiểu được bây giờ anh nghĩ gì, anh muốn nói gì và anh sẽ làm gì đâu.
Bạn thân của anh nói “Phụ nữ thật…”. Có lẽ bạn anh đúng. Vì sau tất cả những gì diễn ra, anh cũng cảm nhận được như vậy.
Em đã từng yêu, em hiểu rất rõ rằng tình yêu có những gì, nhưng có một điều là em không biết là tình yêu cần những gì. Vâng, anh cũng là một kẻ khờ dại, suốt đời chỉ biết mình là một thằng khờ khi yêu. Nhưng rồi cứ qua một cuộc tình, cứ một người rời bỏ mình thì mới nhận ra là mình thiếu những gì và người ta cần gì. Cuộc sống khó khăn không phải là một điều anh không thể vượt lên nhưng nếu ai đó nhìn tôi có một cuộc sống khó khăn thì không những người đó mất đi tình cảm chân chính của anh mà còn vô tình biến tất cả thành thù hận. Thù hận giúp người ta có thêm sức mạnh, sức mạnh để trả thù một người đã làm cho bạn tổn thương, và cũng là cho một cái tôi đang yếu đuối…
Nếu so sánh, có lẽ anh không nhận được phần hơn với một ai đó. Nhưng em ơi! Đâu có ai là toàn vẹn đâu. Và cuộc sống này, không phải so sánh luôn luôn là điều khập khiễng hay sao?
Em có một cuộc sống được sắp đặt sẵn. Anh có một cuộc sống do chính anh mang lại, một cuộc sống do anh muốn và anh phấn đấu từng ngày để có nó. Ngay từ những ngày đầu quen em, anh đã biết mọi chuyện sẽ chẳng thể đi đến đâu, và hơn một lần anh muốn buông tay với cuộc tình ấy. Thế rồi, em từng ngày cho anh biết em yêu anh như thế nào, vì có lẽ là em đã thật lòng với tình yêu ấy, như chính lời em nói. Chính cái sức mạnh điên cuồng ấy đã đưa anh vào vòng xoáy của ái tình, vào cơn lốc của những gì đang diễn ra. Và một ngày anh nhận ra mình không thể, không thể rút chân ra được nữa thì đó cũng là ngày mà anh nhận ra em không còn như xưa, em không là của anh nữa. Tình yêu anh đã giúp em vượt qua nỗi đau, và khi tất cả đã trôi dần vào quá khứ, khi mà cuộc sống của em trở nên bình lặng, tốt đẹp thì em rời xa anh. Anh nên nghĩ về em như một niềm vui rằng mình đã giúp người mình yêu hay nghĩ rằng người ấy đã phụ bạc?
Nếu như ngày mới quen, em thuộc về anh, chia sẻ cho anh tất cả những gì cuộc sống của em,… thì nay… Thì nay em khóa chặt tất cả. Những tin nhắn dần dần thưa đi mặc dù anh đã cố gắng chủ động nói chuyện. Em bí hiểm, úp úp mở mở và đôi khi vẫn cố tình cho cái tính tò mò của tôi biết 1 chút, thêm một chút, và không một chút nào nữa.
Nếu như ngày mới quen, em luôn muốn được anh chở đi trên chiếc xe máy cũ vào những đêm hoa sữa thơm nồng, những đêm cuối tuần thơ mộng, hay những đêm trời trở gió thì nay em lang thang 1 mình, và cũng có thể với ai đó trên chiếc xe máy mới của mình. Và em chẳng còn nhớ đến cái người đã từng đưa đón em trước đây nữa. Em khác quá!
Em khác, anh nhận ra điều đó. Khác bởi cái cách mà em để anh chờ đợi tin nhắn vì một lý do nào đó mà em nói như thay đồ, rửa mặt, thậm chí là coi phim (tức cười là một đứa khùng điên cũng không thể tin có nhiều sự trùng hợp đến như thế, haha…)
Em có thể ngồi bên tôi nhưng lại trò chuyện cùng người khác hàng mấy chục phút, hay làm một việc gì đó mà quên đi hình ảnh của anh đang hiện diện ngay cạnh. Em đang bận thực sự, hay em muốn trêu tức anh vậy?
Anh muốn quan tâm em, dù như thế nào đi chăng nữa. Và em cũng muốn được anh quan tâm sau khi chia tay với tư cách hơn một người bạn nhưng lại chẳng bao giờ quan tâm những khi người đó của em đang cô đơn, hay đau bệnh. Nếu em nghĩ rằng được nhận nghĩa là phải cho đi, nghĩa là phải cân bằng thì mới là hạnh phúc thì em mới đúng là em, người ạh!
Em sẵn sàng hứa, và rồi cũng sẵn sàng quên ngay mà dường như chẳng có chuyện gì. Điều này gọi là vô tâm, hay vô tình vậy em?
Em có thể sẵn sàng nói với anh là bây giờ em đang hờ hững với tất cả. Tất cả, nghĩa là có cả anh. Nghĩa là có những quan tâm của anh mặc dù với tư cách một người bạn. Nghĩa là đối với em, anh chẳng là gì cả. Giá như nếu em nghĩ rằng em là người được nghe câu nói ấy từ chính anh thì không biết em có thấy chút nhói nơi đáy lòng mình không?
Dẫu biết rằng chúng ta không còn như xưa. Chúng ta đều không còn coi nhau như trước. Dẫu biết rằng ai cũng có một cuộc sống riêng và nơi đó có thể không có hình ảnh của nhau. Dẫu biết rằng…
Xa em… Quả thật là anh rất đau. Đau lắm người ạh! Nhưng… Nhưng anh không chịu thua người ta đâu em! Nếu không có em, rồi thì anh sẽ có bên mình một người khác. Người đó có thể có những điều mà em không có được, và có thể ngược lại. Chỉ là anh không muốn mở lòng mình ra để đón nhận sau những cuộc tình anh có mà thôi.
Anh chỉ muốn nhắn nhủ với em một điều: đừng bao giờ nói trước điều gì. Cuộc sống này không đơn thuần như em nghĩ, sống hôm nay thì nên chỉ nghĩ tới ngày mai mà thôi. Chúng ta không phải là những cái máy, được lập trình sẵn. Chúng ta là con người, và chúng ta có trái tim. Trái tim của em anh chỉ biết một phần, cuộc sống của em anh chỉ biết được một chút, đường đời của em anh chỉ biết được một quãng,… anh chỉ cần như vậy là đủ.
Em nên nhớ rằng ngay từ đầu anh đã nói. Em không đẹp, em không giỏi, em còn nhiều khuyết điểm nữa,… nhưng không vì những lý do đó mà khiến anh không yêu em. Anh yêu em nhiều hơn em tưởng, và quên em khó hơn em đã làm với anh. Nhưng anh chắc chắn rằng chúng ta sẽ không bao giờ có thể làm lại được, cho dù như thế nào đi chăng nữa. Cái gì vỡ thì sẽ vỡ, và cái gì mất thì sẽ mất, mãi mãi…
Đừng tự mãn với cuộc sống của mình, em chẳng là gì trên thế giới này đâu. Phú du luôn đến trước mắt và có thể em chưa đủ sức nhận ra chúng. Những điều em muốn làm, đang làm hay sẽ làm, anh không biết nó là gì nhưng chắc gì em đã làm được. Chưa là một hạt cát, chưa là một giọt nước mà luôn tự coi mình như vậy thì cái nhận được của em sẽ là một con số 0 tròn trĩnh mà thôi. Nỗi đau có thể đến với bất kì. Đâu có ai biết rằng khi có chuyện gì đến, mình sẽ còn lại bên cạnh những ai. Liệu có còn lại những người như lúc yên bình họ đã hứa hay không? Có thể có, và có thể là không. Có thể em lại sẽ rời vào tuyệt vọng, rơi vào hoàn cảnh trước đây em đã từng có, thậm chí lún sâu hơn nữa. Anh tin chắc rằng sẽ không tìm ra một người sẵn sàng giơ tay ra đón nhận em lúc đó như có người đã từng làm đâu. Đừng nghĩ và làm liều, haha,…
Anh mong em, dù như thế nào cũng hãy sống một cách chân thành với mọi người bên cạnh. Đừng giống như em làm trong những ngày qua vì em chẳng nhận được gì đâu, em sẽ mất tất đó. Tình yêu có thể giúp con người ta xích lại gần nhau hơn nhưng cũng có thể đẩy con người ta đến bến bờ của sự thù hận. Và anh tin là em cũng không muốn anh là bến bờ ấy.
Hãy trân trọng những gì đã có và đang có. Anh tin em sẽ hanh phúc. Vì nỗi đau sẽ không đến với những người biết trân trọng những giá trị của cuộc sống.
Nếu vô tình em có được đọc những lời này, em cũng đừng suy nghĩ gì em nhé! Anh không muốn em nghĩ gì cả, và cũng chẳng muốn em nói điều gì cả. Nếu em muốn, em có thể làm bất kì điều gì, không quan trọng là có anh hay không. Vì viết ra những dòng này, anh đã hình dung trước được những điều gì có thể xảy ra, anh chấp nhận tất cả…
Chào em! Với tư cách một người yêu cũ, và  mãi là một người bạn!

Không có nhận xét nào: