Cuộc sống này vốn thật
là lạ. Có nhiều chuyện đến với ta hàng ngày mà ta chẳng hề biết, mất đi rồi ta
cũng chẳng hay. Cứ thế, ta sống trong khi có tất cả nhưng lại tưởng mình chẳng
có gì. Và đôi lúc ta tự hỏi mình cô đơn, chẳng có gì, chẳng có ai bên cạnh
nhưng thực sự ta có tất cả.
Tôi nhớ một câu nói mà
cũng chẳng biết ai là tác giả, đó là: “Cuộc sống không lấy đi của ai đó tất cả
và cũng chẳng cho ai đó tất cả” (cũng không chắc nó có đúng không nữa, hihi…)
mà chiêm nghiệm mãi thấy nó cũng có cái lý riêng của nó.
Tôi cũng từng phạm sai
lầm, tôi cũng từng đánh mất rất nhiều thứ mà tưởng chừng như đó là tất cả. Thế
mà có nhiều lúc tôi cứ mơ mộng rằng mình sẽ cố gắng thật nhiều để có thể bù lại
những điều đó mà đâu có biết rằng những người quanh tôi đâu có nghĩ như vậy. Họ
không cần tôi phải làm gì cho họ cả. Mà thực sự thì tôi cũng chẳng thể làm gì
được khi tôi có là gì đâu. Và nếu đến lúc tôi là một ai đó, liệu rằng thời gian
có thể cho tôi làm lại?
Nhiều khi tôi thấy mình
cũng thú vị lắm. Có những thứ đã trôi qua mà dường như sẽ chẳng có ai để ý tới,
hay vô tình quên nó đi mà tôi lại rất nhớ, nhớ rõ mới lạ chứ. Cũng chẳng biết
là do trí nhớ tốt hay dư âm về những điều đã trải qua quá lớn hay không nữa.
Nhưng quả thực mà giữ lại được những điều mà chúng ta đã trải qua, nhiều lúc
ngâm nghĩ lại thấy mình cũng là kẻ có kỷ niệm, có niềm vui, hờn ghen,… nói
chung là có cảm xúc, hic.
Nhưng việc gì cũng thế,
luôn luôn có mặt tốt và mặt xấu. Giống như cái tình lâu quên đó, nếu mà đặt
trong hoàn cảnh khi nghĩ về những chuyện buồn, những chuyện gì đó bức xúc thì
người cảm thấy mệt mỏi lắm. Thử nghĩ xem khi chúng ta quay trở về quá khứ mà
sống với hình ảnh mối tình đầu thất bại, những người mà mình đã làm họ tổn
thương, đau khổ,… rồi dằn vặt mãi thì kinh khủng lắm. Có lẽ, cũng phải tập quên
thôi.
Cả đêm cứ như người cõi
nào nào về ấy, khó ngủ thật. Nghĩ lung tung mà cứ tưởng mình như một nhà tâm
lý, đang nghiên cứu những vấn đề quan trọng của cuộc sống và từng ngày chiêm
nghiệm nó. Nhiều khi lại đem ra so sánh với các nhà khoa học, là bước đầu tiên
của những thiên tài suy luận, và bước cuối cùng là hóa điên, hichic… Khả năng
này có lẽ là không tưởng vì thực sự chúng không thể xảy ra. Nhưng có lẽ là khả
năng trở thành một Eckhart Tolle thứ hai thì cũng có thể lắm. Đấu tranh nội tâm
đến khủng khiếp như thế mà trở thành một người nổi tiếng thì có lẽ cũng chấp
nhận được.
Nghĩ lắm, nghĩ nhiều,
cũng chẳng giải quyết được gì. Trăn trở có lẽ chỉ là một thói quen của một kẻ
rãnh rỗi, chẳng biết làm gì mà thôi. Mình cứ nghĩ toàn thứ đâu đâu không, “nhàn
cư vi bất thiện” mà.
1 nhận xét:
anh học lớp Cử nhân văn k9?
Đăng nhận xét