Anh không biết đây là
bài thơ thứ mấy anh post lên blog của mình để dành cho riêng em. Thơ anh viết
cũng có, người khác viêt cũng có, người chẳng có tên tuổi hay những bậc danh
nhân, những nhà văn học lớn cũng có. Và cho dù em chẳng đọc, em chẳng hiểu hay
em chẳng quan tâm, anh vẫn dành cho em một góc – một góc cho em, một góc có
hình bóng con người nhỏ bé mà anh đã yêu, đang yêu và sẽ yêu.
Đăng là một chuyện, có
lẽ cảm nhận sẽ là chuyện khác. Cùng một bài thơ ây, người viết muốn ta cảm nhận
một đường, ta lại cảm nhận một đường, âu đó cũng là điều dễ hiểu. Cần quan tâm
nhiều đến cảm giác của người khác và bạn sẽ đều đặn có những bài thơ, bài viết
cho họ. Dù họ ở nơi đâu, sống và làm như thế nào thì họ vẫn luôn tin, vẫn luôn
biết rằng “bạn thực sự hiểu họ” hay “chỉ anh hiểu em” mà thôi.
Gửi em… anh tin là mình
đúng.
Thú nhận
Chẳng thể nào
chia tay
Nhưng em phải
đành thú nhận
Trên đôi tay em
bé nhỏ
Hạnh phúc
chúng mình quá nặng
….Em nhớ ngôi
nhà ngày xưa
Trên bàn một
bình ho lớn
Những đóa hồng
mảnh mai
Nở tự bao đời
trong kính.
Em còn bé con
ngốc nghếch
Say mê vẻ đẹp
lạ lùng
Bình hoa một
lần em nhấc
Tìm điều bí ẩn
bên trong
Em nhỏ - bình
hoa thì lớn
Bao nhiêu hồi
hộp trong lòng
Khao khát đưa
tay em với
Để bình hoa
xuống cạnh chân
Thờ khắc tưởng
chừng vô tận
Người lớn
chẳng hề có ai…
Chỉ một mình
dại dột
Như chim quệt
cánh lên vai
Đôi tay nhỏ
nhoi bạo dạn
Buông mình tựa
quả bóng tròn
Thủy tinh vỡ
tung ngàn lệ
Vang như tiếng
khóc thiên thần
Yêu em anh
đừng yêu quá
Bởi em chẳng
biết giữ gìn
Hạnh phúc biết
đâu đổ vỡ
Như bình hoa
ấy mỏng manh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét