Tình cờ lên trang thơ của một thi sĩ đã quá cố, tôi bỗng phát hiện ra
rất nhiều điều thú vị từ trong thơ của con người này. Có lẽ, đến ngay bây giờ,
đến cái lúc mà tôi có những tâm trạng điên cuồng, bứt rứt, tôi mới hiều được
nhiều về thơ ông. Cái thời điểm mà bản thân tự phát hiện ra mình không còn bồng
bột nữa, phải chăng là mình đã lớn?
“Tôi đã sống mãnh liệt và đầy đủ. Sống bằng tim, bằng phổi, bằng máu,
bằng lệ, bằng hồn. Tôi đã phát triển hết cả cảm giác của Tình yêu. Tôi đã vui,
buồn, giận, hờn đến gần đứt sự sống”. Nếu ai chưa nhận ra nhà thơ đã viết ra
những dòng này, chắc chắn sẽ phát hiện ra con người này qua một bài thơ của ông
mà tôi xin phép trích dẫn dưới đây.
“NHỮNG GIỌT LỆ”
Trời hỡi bao giờ tôi chết đi
Bao giờ tôi hết được yêu vì
Bao giờ mặt nhật tan thành máu
Để khối lòng tôi cứng tựa si?
Họ đã xa rời khôn níu lại
Lòng thương chưa đã, mến chưa bưa
Người đi một nửa hồn tôi mất
Một nửa hồn tôi hóa dại khờ.
Tôi vẫn còn đây hay ở đâu
Ai đem tôi bỏ dưới trời sâu
Sao bông phượng nở trong màu huyết
Nhỏ xuống lòng tôi những giọt châu?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét