Thị trấn nào
em đến chiều nay ?
Mảnh tường
trắng, mùa đông giá rét
Dẫu anh biết
không phải vĩnh biệt
Vẫn thấy
lòng da diết lúc chia xa.
Con phố nào
em đã đi qua ?
Những nỗi
nhớ tan vào hoa sữa.
Có một lúc
nào đó em trở lại
Ngọn gió
buồn vẫn thổi buốt tim anh.
Thời gian
trôi vẫn như sông, như suối
Vẫn thầm
lặng chẳng kể đến ngày đêm
Nó đã thấm
vào trong da, trong thịt
Trong tất cả
những gì thuộc về em.
Anh gọi tên
em, không tiếng đáp.
Con phố dài
chẳng còn bóng dáng quen
Chẳng còn
nữa mùi hoa quen thuộc
Nhưng lòng
anh nào có lúc nguôi quên ?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét