Con người thật khó hiểu, và tình yêu của con người
càng khó hiểu hơn nữa. Xuân Diệu – ông hoàng của thơ tình đã viết: “Làm sao
sống được mà không yêu / Không nhớ không thương một kẻ nào” như để chứng tỏ tầm ảnh hưởng của tình yêu đối
với cuộc sống là lớn như thế nào. Thế nhưng, tình yêu của chúng ta cũng thật kì
lạ!
Người ta thường thích tình yêu phải có người hiểu
mình, và đương nhiên chẳng ai muốn người yêu mình chê bai mình cả. Hầu như trong
bất kì một mối quan hệ nào của người Việt Nam người ta cũng thường né tránh nói
những điều không tốt, không vừa ý đối với người khác, thành thử sinh ra cái
khái niệm “nịnh, khen”. Và rồi việc không nói thẳng ra những điều đó lại
khiến cho đối tượng tưởng chừng như mình là tốt nhất, là đẹp nhất trong mắt mọi
người, từ đó cũng sinh ra khái niệm “bảo thủ”, “tự mãn” và “tự
kỷ”. Nhưng thực tế cuộc sống mới khiến cho người ta nhận ra được rằng
những điều đó không phải là tất cả, mình chỉ có thể là một hạt cát rất nhỏ giữa
hoang mạc bao la, rộng lớn. Có những người trong hoàn cảnh ấy còn đâm ra chán
nản, buồn bả, rụt rè hơn. Người ta gọi trạng thái ấy là “tự ti”.
Yêu một ai đó thì rõ ràng họ phải có ấn tượng gì với họ.
Tất nhiên là khi đó sẽ có ấn tượng đẹp. Thế nhưng, càng yêu thì người ta mới càng
nhận ra những điều không được như mong muốn từ người kia mà họ thường gọi là “tật xấu”.
Dẫu biết rằng con người chẳng thể nào hoàn thiện được nhưng họ cũng không dễ dàng
chấp nhận được. Và thế là họ muốn cho người yêu mình thay đổi cho tốt hơn. Những
lời “chê bai” vì thế cũng xuất hiện với tấn suất dày đặc hơn. Và đủ thứ chuyện cũng
xuất hiện với những lời “không ai muốn nghe” ấy. Thế nên, thành
thật với nhau ngay khi mới bắt đầu sẽ giúp cho tình yêu không có những giấy phút
chán nản như thế.
Khen không phải là điều xấu, không phải là cái chúng
ta nên ghét bỏ mà nên sử dụng một cách hợp lí để lời khen trở thành lời động viên,
thành động lực để người khác cố gắng hơn nữa chứ không phải dừng lại để “ngủ quên
trên vinh quang”. Giá như cả người khen và người được khen nhận ra được những điều
đơn giản ấy, thì cuộc sống của chúng ta có lẽ sẽ tốt đẹp hơn rất nhiều!
“Khen”
và “chê”
là hai mặt của một vấn đề. Có khen thì phải có chê. Thế nhưng, quan trọng là chúng
ta nên sử dụng đúng lúc để những điều chúng ta nói không gây ấn tượng xấu đến
cho người khác. Trong tình yêu hay trong những mối quan hệ khác, điều đó có lẽ
là điều cần nhất. Người ta gọi đó là “sự thành thật”.
Tôi xin post bài thơ “Anh đừng
khen em” của tác giả Lâm Thị Mỹ Dạ lên blog cũng chỉ với mong muốn
nhỏ bé là để cho ai đó đang yêu cùng suy ngẫm.
Lần đầu khi
mới làm quen
Anh khen cái
nhìn em đẹp
Trời mưa òa
cơn nắng đến
Anh khen đôi
má em hồng
Gặp người
tàn tật em khóc
Anh khen em
nhạy cảm thông
Thấy em sợ
nét, né giông
Anh khen em
sao mà hiền thế
Thấy em nâng
niu con trẻ
Anh khen em
thật dịu dàng
Khi hôn lên
câu thơ hay
Ấp trang
sách vào mái ngực
Am nghe tim
mình thổn thức
Thương người
làm thơ đã mất
Trái tim giờ
ở nơi đâu
Khi đọc một
cuộc đời buồn
Lòng em xót
xa ấm ức
Anh khen em
cảm xúc!
Và bao điều
nữạ... Anh khen!
Em sợ lời
khen của anh
Như sợ đêm
về trời tối
Nhiều khi
ngồi buồn một mình
Trách anh
sao mà nông nổi?
Hãy chỉ cho
em cái kém
Ðể em nên
người tốt lành
Hãy chỉ nơi
anh cái xấu
Ðể em chăm
chút đời anh
Anh ơi anh
có biết không?
Vì anh em
buồn biết mấy
Tình yêu
khắt khe thế đấy
Anh ơi anh
đừng khen em.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét