Học xong môn học kéo dài 1 tuần, lại trở về với khoảng thời gian rãnh
rỗi. Chẳng biết làm gì, thế là lại đọc sách. Mà nói sách cho hay thôi chứ chẳng
qua là đọc mấy thứ vớ vẩn, chẳng đâu vào đâu. Cầm cuốn “Thi nhân Việt Nam ” của Hoài
Thanh và Hoài Chân viết mà thấy tủi thân, xót xa cho cái tài năng văn chương
của mình quá. Không hiểu được tại sao họ lại viết hay như vậy nữa? Dường như có
cảm nhận họ đã lấy hết những ngôn từ hay và sử dụng chúng một cách tốt nhất,
viết lên những trang viết bất hủ để rồi thế hệ sau như mình bất lực vì dường
như chẳng có thể viết được một câu như thế.
Lan man mãi, thế là cũng kiếm được cái mà mình thích, đó là thơ tình.
Chẳng hiểu sao mình rất thích cái mảng thơ này mà chỉ là thích một cách suông
chứ chưa thể chứng minh được. Không thuộc nhiều thơ tình, vậy mà hình ảnh thơ
của mấy ông đó cứ ám ảnh mình miết, nhất là cái ông Xuân Diệu. Tình yêu của ông
cách đây hơn 70 năm mà cứ như tình yêu của thời hiện đại. Chuyện gì cũng có,
cung bậc cảm xúc nào cũng có mới hay chứ.
Nói thế thôi chứ thanh niên đi học, ai chẳng thuộc vài bài thơ của
Xuân Diệu. Trong chương trình học có mà ngoài đời cũng có. Kiếm được vài bài có
tâm trạng của mình thì tìm đâu chẳng được. Post vài bài lên Blog có lẽ cũng làm
đẹp thêm cho cái trang web nghèo nàn và ít người ghé qua của mình.
“Dại khờ” –ai yêu mà chẳng thế. Vì có lẽ “chẳng dại khờ chẳng phải là yêu”.
Người ta khổ vì
thương không phải cách,
Yêu sai duyên,
và mến chẳng nhằm người,
Có kho vàng
những tặng chẳng tùy nơi,
Người ta khổ vì xin không phải chỗ.
Đường êm quá,
ai đi mà nhớ ngó!
Đến khi hay,
gai nhọn đã vào xương.
Vì thả lõng
không kìm chế dây cương,
Người ta khổ vì lui không được nữa.
Những mắc cặn
cũng cho rằng sâu chứa;
Những tim không
mà tưởng tượng tràn đầy;
Muôn ngàn đời
tìm cỡ rõ sương mây,
Dẫn thân mãi để kiếm trời dưới đất.
Người ta khổ vì
cố chen ngõ chật,
Cửa đóng bưng
nên càng quyết xông vào.
Rồi bị thương
người ta giữ gươm đao,
Không muỗn
chữa, không chịu lành thú độc.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét