Sống trong đời sống cần có một tấm lòng!

Sống trong đời sống cần có một tấm lòng!

Thứ Sáu, 4 tháng 11, 2011

VÔ LÝ


Trong cuộc đời của mình, có đôi khi chúng ta bắt gặp cảm giác tất cả mọi thứ trên đời này thật là vô lý. Chúng ta không thể nhìn nó theo một cái xu hướng khách quan của cuộc sống như nó có trong sách vở mà cần thực tế hơn. Buồn thay, đôi khi mình chẳng thể thích ứng được với cuộc sống đó để rồi có những giây phút ngậm ngùi nhìn những thứ mình có tan vào hư vô.
Tình yêu cũng như vậy, bởi vì bản thân của nó sinh ra đã là vô lý rồi. Hai người chẳng biết gì về nhau, chẳng hợp nhau nhưng vẫn yêu nhau nồng nhiệt và say đắm. Quấn quýt bên nhau tưởng chừng như không thể rời nhau. Thế rồi bỗng phút chốc có điều gì đó đến, chúng ta lại có thể nói với nhau rằng không nên cùng nhau bước đi nữa vì nhiều vấn đề. Những vấn đề ấy đôi khi thật “lãng nhắt” nhưng nó vẫn có một sức công phá tưởng chừng như vô hạn. Thế rồi chia tay, thế rồi gặp nhau chẳng dám nhìn thẳng, vì những lần gặp gỡ đem lại cho người ta cảm giác nuối tiếc.
Tại sao chúng ta phải làm như vậy khi chúng ta hoàn toàn có thể đối diện nhau, coi nhau như những người bạn chứ?
Nếu không thể ở bên nhau, vậy thì nên nghĩ về nhau với những gì tốt đẹp nhất. Người chúng ta yêu là người đã cùng ta một thời gắn bó, chia sớt nỗi buồn cùng ta, họ ra đi để lại nỗi đau nhưng không thể giết chết chúng ta. Chúng ta vẫn sống, và vẫn yêu như một người chưa từng yêu bao giờ đó thôi.
Chàng trai trong bài thơ này có vẻ yếu đuối, thế nhưng sẽ là không yếu đuối nếu chúng ta nghĩ tích cực hơn. Sợ đau xót khi yêu phải một người vô tình, và tiếc nuối khi bóng hình ấy lướt qua như chưa từng quen biết.
Đọc bài thơ này, tôi chợt nghì: Nỗi đau ấy sẽ còn mãi đối với những người đang yêu, chừng nào họ chưa thể đối diện với sự chia ly và mất mát. Nỗi đau sẽ lại nhói khi chúng ta gặp phải những điều vô lý giữa cuộc đời chất chứa đầy rẫy sư vô lý.
Vô lý
Cũng chẳng biết vì đâu mà khóc
Khi em đi qua không kịp nhìn mình
Bước vội vã, có điều gì phía trước
Có điều gì mà không phải là anh?

Nỗi mủi lòng cứ thế ngập trong tim
Không biết gió cứ ào lên từng đợt
Cũng chẳng hiểu vì sao mình không tan thành nước.
Chảy ngược chiều mãi con đường anh.

Không có nhận xét nào: