Một mùa thi lại qua, và năm thứ 2 cũng đã khép lại. Tuy nhiên nó lại không hề bình thường như hè năm ngoái vì mình có cảm giác lạ lắm, một cảm giác mà mình chưa từng gặp phải. Cái buồn len lỏi vào trong tâm trí và nó lấn áp luôn ý chí nữa. Thể trạng mệt mỏi, tâm trạng không vui, có thể nói là mình đang rơi vào tâm thế khó chịu nhất suốt 2 năm qua.
Lang thang qua những con phố, chỉ còn lại niềm vui nới không gian yên tĩnh. Tất cả những xô bồ của cuộc sống thường ngày đã bị đẩy lùi bởi cái không khí ảm đạm của đêm tối. Không có chỗ của những kẻ lang thang, nhưng thành phố cũng không khước từ họ. Có lẽ có nhiều người giống như mình, đang tìm những niềm vui còn sót lại, chỉ khác là họ… không phải là mình. Sao giống được, có lẽ mình nghĩ nhiều quá, nhiều khi mình không tưởng tượng được tại sao lại có nhiều vấn đề xuất hiện như vậy. Giải quyết làm gì khi mình không thể giải quyết, hình như mình đang cảm thấy bất lực trước tất cả. Những gì mình đã trải qua hình như không còn dành cho mình nữa, mảnh đất yêu dấu với những niềm vui chợt trở nên xa lạ, không còn chỗ dừng chân. Và cứ thế, mỗi lần tâm trạng ấy lại ập về, đót cháy niềm vui nhỏ bé của một người lãng mạn, lang thang vào mỗi tối thứ 7 – Chủ nhật. Tại sao vậy?
Về phòng, chỉ có âm nhạc mang con tim trở lại bình thường, mà dường như nghe nhạc chỉ là một thói quen chứ không còn phải cảm nhận như trước nữa. Con người mình cứ quen dần với những âm thanh ấy. lệ thuộc vào nó dường như chỉ để trốn chạy thực tại – thực tại đau buồn. Cái thực tại mà mình đã phấn đấu vượt qua vì nó chỉ là một bước đệm của cuộc đời. Không có những bước đệm, không có những mất mát thì làm gì có những thành công. Cuộc đời không bắt chúng ta phải như vậy, nhưng có những thứ không cần dạy chúng ta vẫn có thể giỏi. Nghịch lí của cuộc đời này có những điều bản thân muốn lại khó có thể thực hiện và ngược lại, những gì chúng ta không muốn, những gì chũng ta không thích lại đến một cách hết sức tự nhiện như chúng sinh ra vốn dành cho chúng ta vậy. Có những thứ buồn có thể nói được, có thể hét to lên được, vậy mà có những thứ không bao giờ nói được. Cuộc đời ai mà không có những bất hạnh, có những mất mát, chúng hủy hoại con người chúng ta cả về thể xác lẫn tâm hồn để rồi nếu không thể thoát ra, chúng ta dường như không còn cảm nhận được nỗi đau ấy nữa. Sống trong xã hội hiện đại này, nếu không nhìn nhận cuộc sống theo một con mắt buông xuôi và chấp nhận tiêu cực thì chúng ta không thể tồn tại. Một vật thể sống không ý thức được cuộc sống thì mãi chỉ sống như một kiếp người hoang dại. Đó là điều làm nên những con người có phẩm chất không đồng hành cùng cuộc sống. Kết thúc của những số phận ấy, hoặc là có tất cả hoặc là không. Tiếng thơm và tiếng nhơ cứ như vậy mà sinh ra, lớn lên và tồn tại.
Mệt mỏi quá, nếu cứ nghĩ về cuộc sống như vậy. Thành thật mà nói, cuộc sống này còn có rất nhiều điều tốt đẹp, chỉ khác là thái độ của chúng ta khi đón nhận chúng mà thôi. Lấy ví dụ như có nửa chai rượu trên bàn, sẽ có những cách đón nhận hoàn toàn khác nhau. Người thứ nhất nói: Chán quá! Sao chai rượu ngon như vậy mà còn có nửa chai. Người thứ hai lại nói: Thật hạnh phúc! Rượu ngon như vậy mà còn những nửa chai. Tại sao vậy? Cũng đơn giản, vì chúng ta có cách nhìn nhận cuộc sống vốn là như thế. Họ nói như vậy vì họ là những con người hoàn toàn khác nhau, có cách nhìn nhận hoàn toàn khác nhau là điều dễ hiểu.
Cuộc sống là thế, tôi cũng có cách nhìn nhận như họ, có những vấn đề mà bản thân luôn cố gắng không để những cảm xúc lấn áp, vậy mà cũng cứ buột miệng nói ra những lời chán nản. Lý trí của tôi không mạnh, nhưng rồi tôi cứ muốn chứng minh rằng nó rất mạnh. Con người tôi không cứng rắn, thậm chí là đa cảm và mềm yếu, vậy mà tôi vẫn phải sống như một kẻ mạnh mẽ, bất cứ điều gì cũng không là trở ngại trên đường đi. Không ai dạy chúng ta cách đóng kịch nhưng dường như chúng ta làm rất tốt điều đó, nhất là ở sân khấu cuộc sống. Mọi người cứ làm như vậy như đã được lập trình sẵn vậy. Điều đó, liệu có tốt?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét