Đôi khi đứng trước một vấn đề gì đó không thể giải quyết được, hoặc cũng có thể giải quyết nhưng không tin tưởng vào điều đó lắm, người ta thường nói nó là “Chẳng thể!” Cuộc sống cứ như vậy mà trôi qua một cách nhẹ nhàng, tình yêu đến rôi chợt đi như vừng mặt trời vụt tắt. Tất cả như dừng lại, chỉ còn một định nghĩa mang tên “tình yêu” là tồn tại mãi mãi.
Bỗng dưng có điều gì đó khiến cho tôi muốn viết ra những dòng thơ. Một bài thơ nhỏ, được sáng tác trong một phút giây chán nản của chính bản thân trước tình yêu. Đối với những người đang suy ngẫm nhiều về tình yêu thì có lẽ nó sẽ có những điều mà chúng ta từng nghĩ.
Bạn nên làm những gì có thể cho tình yêu của bạn, và đừng bao giờ nói nó là “Chẳng thể” bạn nhé!
CHẲNG THỂ
Anh chẳng thể là ánh ban mai
Mà suốt đời em không với tới
Anh cũng chẳng thế là sông, hay suối
Để muôn dòng đổ một bể Đông.
Anh chẳng thể là mùa đông
Bò vai êm và vòng tay ấm áp
Anh cũng chẳng thể là phong ba, bão táp
Mang tình em theo gió cuốn bay đi.
Nhiều khi buồn em ươn ướt hàng mi
Anh cú ngỡ như vừng đông vụt tắt
Có gì đó cay cay trong mắt
Anh vụng về cơn gió bụi bay qua.
Nỗi đau buồn đồng hành nỗi xót xa
Anh ước rằng hai chúng ta xa lạ
Không thể vậy! Mà cũng chẳng thể vậy
Bởi lòng anh luôn dậy sóng tình em!
Bởi lòng anh luôn dậy sóng tình em!
1 nhận xét:
Ban mai có tay chiều em hái
Anh cả đời luẩn quẩn với ban mai
Em như một dòng sông chạy mãi
Nối thác gào và bể Đông điên dại
Em đã thấy trong hè sôi động
Hơn tất cả những gì tình anh đang hé lạnh
Em chết lặng khi gửi mình trong nắng
Cho tim hồng ngang sắc với vàng thu
Chút nắng chiều phơi mắt ai huyền ảo
Em thấy cả má hồng hoang rực lửa
Ánh tà dương lau nhẹ cặp môi mềm
Em giữ lại cho hồng thôi trôi mất
Ngậm hạnh phúc tam hồn em mãn nguyện
Hãy để em gần anh thêm chút nhé
Không bao giờ anh nghĩ em có được
Bởi vì anh không tình thích cô đơn
Đăng nhận xét