Cho em được một lần khóc trên vai anh
Khi nghĩ về người ấy
Quá khứ khiến em giật mình nhìn lại
Anh không là người đến sau
Nhưng người xưa… ngày xưa… có thể…
Vì những nỗi đau, đau đến tận giờ!
Ngựa hoang về tới bến sông bình yên
Vết thù trên lưng vẫn còn nguyên vẹn
Em mang nguyên vẹn nỗi đau đầu đời
Đế,
Vằng vặc thế vậy mà trăng vẫn khuyết “n” với trái tim anh độ lượng…
Có lúc chợt thèm được như ngựa hoang
Mơ giấc mơ quên miền quá khứ
Thèm được như ngựa hoang
Phá tung mọi buộc ràng, định kiến
Thèm được như ngựa hoang
Như ngựa hoang…
Cứ mải lao mình vào cuộc kiếm tìm hạnh phúc
Giờ em mới nhận ra mọi điều không đơn giản
Và anh ơi!
Nếu đến một ngày chồn chân mệt mỏi
Em gục xuống giữa cánh đồng nghiệt ngã
Anh có vực em dậy,
Cho em được một lần nữa khóc trên vai anh ?
ST.
Anh đã từng nghĩ mình sẽ bên em, cùng em xóa nhòa kí ức tưởng chừng như không thể vùi lấp bên em. Trong con mắt của anh, và tâm hồn anh lúc đó, và thậm chí đến trước ngày hôm nay, tức là sinh nhật lần thứ 24 của anh, anh vẫn luôn tin điều đó. Thế nhưng, khoảnh khắc mà tưởng chừng như anh nhận được trọn vẹn con tim ấy, có điều gì đó cứ khiến anh phải suy nghĩ.
Có lần anh đã viết trên nhật kí của mình rằng: “Nội tâm sâu sắc và một trí nhớ tốt thông thường sẽ nhận được đau khổ”. Có lẽ khi đó anh viết vì anh thấy nó xác đáng, nhưng bây giờ thì anh thấy nó hoàn toàn sai lầm.
Anh đến với em bằng một tình yêu mà có lẽ nó không hẳn là màu sắc của tình yêu, anh buồn vì điều đó. Đơn giản chỉ là vì anh muốn đi cùng với một người phụ nữ và giúp họ vượt qua được những sóng gió trong cuộc đời họ, nhất là khi tình yêu trước của họ chưa hề phai nhạt. Nhiều khi nghĩ lại anh thầy mình thật khờ. Tại sao anh lại tin một người nói yêu anh tha thiết, khi mà trước đó chưa đầy một tháng, người đó nói với anh rằng họ vẫn còn yêu người kia – người đến trước anh rất nhiều. Tình yêu mà, làm gì xuất phát nhanh và thật lòng đến thế, phải không em ?
Trước đó, em cũng như tâm trạng của cô gái trong bài thơ này. Anh vẫn có mặt đúng lúc và kịp thời chia sẻ cho em khi em cần. Anh xuất hiện như một người đã từng yêu em từ lâu lắm, và đó là lúc để anh bù đắp cho em vậy. Nghe thật nực cười em nhỉ?
Em vẫn hay nhắc tới người xưa, mặc dù đã cố tình che đậy tâm trạng mình. Anh nhận thấy điều đó chứ anh không hề nói. Anh biết nhắc tới họ em sẽ buồn, thực sự buồn chứ không phải là cái buồn, cái hờn giận vu vơ như đối với anh. Nhưng anh không chấp nhận được hình ảnh của mình khi được so sánh với người đó, nhất là những thứ trong tình yêu như sự quan tâm, lo lắng cho người mình yêu. Nếu em thích được quan tâm nhiều hơn, thích được thường xuyên lo lắng cho mình như vậy, tại sao em lại không trở về bên họ? anh có bao giờ cản em làm điều đó đâu.
Mỗi người yêu theo một cách, thể hiện nó cũng hoàn toàn khác nhau. Trong cuộc đời của anh, anh chưa từng giành cho người con gái nào nhiều tình cảm cũng như sự quan tâm như em. Thời gian vừa qua, anh đã cố gắng làm hết sức có thể để chứng tỏ tình yêu ấy, nhưng cái mà anh nhận được không như anh mong muốn. Những gì trước đây anh chưa thể tin nó đến, thì nó đến một cách tự nhiên như nó sinh là để dàng cho anh vậy. Đến một ngày anh muốn đón nhận nó, bởi vì anh xứng đáng đón nhận nó, thì nó lại không hoàn toàn thuộc về anh nữa.
Tại sao em lại lại mang hình ảnh ấy lâu như vậy? Tại sao em lại có thể vô tình so sánh anh với những người khác mà biết rằng mỗi lần như vậy, anh rất buồn, và anh thường lặng im??? Bởi vì em vô tình hay em đã cố ý?
Thế rồi, vẫn có những khoảnh khắc anh không tin em, anh biết điều đó là không đúng trong tình yêu. Anh đấu tranh chống lại nó, và anh đã chiến thắng. Nhưng đến một thằng khùng cũng không thể không có những phút giây giống anh, huống hồ anh là một người hoàn toàn tỉnh táo, anh là sinh viên, lai là sinh viên văn nữa chứ!
Thế nên, anh không biết mình có thể là bờ vai để em tựa khi em đau buồn nữa hay không? Ngay cả anh cũng nghi ngờ khả năng đó của chính mình nữa. Em đã làm anh suy nghĩ quá nhiều, khiến anh phải thay đổi quá nhiều trong khi so với những người khác ở mẫu trung bình, em mới là người phải thay đổi chứ không phải anh.
Ngày trước anh tin một câu nói nổi tiếng: “Tình yêu có thể trở thành một thực tập linh xuất sắc”. Câu nói ấy có nghĩa là khi yêu, người ta có thể thay đổi mình, giúp cả hai con người ngày càng hoàn thiện mình hơn. Bây giờ, anh không còn tin điều đó nữa. Một năm là khoảng thời gian quá ngắn so với cuộc đời một con người, nhưng cũng là đủ để hiểu tình yêu của một người dành cho mình như thể nào, phải không em?
1 năm, anh đã yêu em thật nhiều, không còn như thời điểm trước đây mà hoàn toàn thật lòng. Yêu nhiều, thương nhiều như đó là một phần của cuộc đời anh vậy. Thế mà em cứ làm anh phải suy nghĩ, suy nghĩ hoài không thôi. Anh không trách em vì những lời nói vì nhiều khi em đâu biết mình nói gì và người yêu mình sẽ có tâm trạng như thể nào khi đón nhận nó đâu. Em nhanh quên tời mức những kỉ niệm của tình yêu của chúng ta hình như chỉ có mình anh giữ lấy. Anh chỉ muốn độc chiếm con tim em chứ đâu muốn chiếm hết những kỉ niệm, để yêu lấy một người vô hồn?
Chúng ta quá khác xa nhau, điều đó anh có thể khẳng định. Vây nên nếu một ngày nào đó chúng ta lìa xa nhau cũng là một điểu không phải là không tưởng. Không phải vì điều đó mà anh không trân trọng những gì anh và em có trong ngày hôm nay. Có lẽ rằng: nếu một ngày nào đó anh xa rời em, hoặc là em từ bỏ anh, có lẽ anh sẽ không phải quá đau khổ. Có lẽ khi đó anh chỉ cần một câu để trấn áp nỗi buồn của mình giống như A.Q hay làm. Đó là: “Anh chỉ là một tình yêu qua đường trong cuộc đời em”!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét