Có lẽ tôi đã nhầm… Tôi nhầm vì tôi không phải là con gái, không hiểu được rằng họ chỉ cần những lời yêu thương mà đôi khi thật vô nghĩa. Đôi khi họ chẳng cần điều đó phải thực hiện nhưng đối với họ, đó là cơ sở để phụ nữ hiều rằng họ được yêu thương như thế nào. Có lẽ vì như vậy nên tôi thường thất bại trong tình yêu. Ngay cả tình yêu tôi đang có, biết đâu một ngày nào đó thật gần, nó sẽ sụp đổ.
Tôi muốn đăng bài thơ này không phải để gửi gắm điều gì tới người tôi yêu, có lẽ vì cô ấy không bao giờ đọc blog của tôi, mặc dù suốt ngày lên mạng với chiếc điện thoại di động. Với mong muốn cho phụ nữ hiểu thểm về chúng tôi, những người đàn ông không biết nói những lời yêu thương nhưng trong lòng luôn đầy ắp tình yêu. Hy vọng sẽ giúp những người đang yêu sẽ luôn trân trọng tình yêu mà mình đang có.
Chợt một ngày em bảo anh khô khan
Không nói nổi lời dù một lời của gió
Không dịu dàng và mượt mà như cỏ
Không êm đềm hay lơi lả như trăng
Anh nghe lòng nhói nỗi bâng khuâng
Em nói đúng, buồn thay, em nói đúng
Gã đàn ông trong anh lại vụng
Nói lời trái tim mà lạc giữa ngôn từ
Nhưng lẽ nào em chẳng nhận thấy ư ?
Anh không nói, vậy mà anh đã nói
Bằng nỗi khát khao tưởng chừng không có tuổi
Bằng niềm đam mê còn trẻ mãi không già
Và lẽ nào em lại chẳng nhận ra ?
Giữa cái khô khan có chút gì bối rối ?
Giữa cuộc sống đang trôi đi rất vội
Anh đờ đẫn cuốn theo những lo lắng rất đời
Hãy gọi cho anh khi đêm đã khuya rồi
Khi anh đã về với mình rất thật
Khi anh thấy tận trong anh - sâu nhất
Ánh mắt em nhìn trách móc, suy tư
Có những lời gửi đến chỉ mình em.
ST.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét