TÁC
PHẨM KÍ VĂN HỌC.
1.
Tính chất
2.
Mức độ
3.
Phạm vi
1.
Phóng sự
2.
Kí sự
3.
Hồi kí
4.
Bút kí
5.
Truyện kí
-----------------------------------------------------
Tác phẩm kí văn
học và kí báo chí giống nhau ở chỗ đều tôn trọng tính xác thực và tính thời sự.
Nhưng ở kí báo chí, tính xác thực phải được đảm bảo ở mức độ cao nhất và tính
thời sự cũng mang tính chất thật cấp bách, hằng ngày. Kí văn học không đòi hỏi
như vậy, ngược lại, nó đề ra yêu cầu cao hơn về chất suy nghĩ và tình cảm của
chủ thể. Dĩ nhiên sự phân biệt trên chỉ có tính chất tương đối.
I. XÁC ĐỊNH PHẠM VI CỦA KÍ
Ðể có một định nghĩa
tương đối chính xác về kí, cần giới hạn phạm vi phản ánh của nó.
1. Một vài quan niệm
không hoàn chỉnh về kí.
Có rất nhiều quan niệm
khác nhau về kí. Theo Goulaiep, đặc trưng của kí là tính tổng hợp về đối tượng
mô tả và người ta có thể tìm thấy ở đó không chỉ là những số phận mà là những
bức tranh về phong tục, về đời sống kinh tế, chính trị...Ðặc trưng này thực ra
có thể được xác định rõ nét hơn trong tiểu thuyết. Có người cho rằng đặc trưng
của kí là ở tính chủ quan. Ðiều này có một phần căn cứ nhưng tính chất này có
lẽ được chỉ rõ nhất trong tác phẩm trữ tình. Do kí là một thể loại có
tính chất ghi chép nên nhiều người cho rằng kí phản ánh người thật, việc thật.
Quan niệm này được nhiều người chấp nhận nhưng vẫn chưa lí giải một cách thuyết
phục tại sao lại gọi Ðất nước đứng lên, Thép đã tôi thế đấy...là tiểu thuyết
mà gọi Người mẹ cầm súng, Sống như anh là Kí.Việc xác định một khái niệm đúng
đắn về kí khó khăn một phần vì trong kí có nhiều loại khác nhau, phần khác
vì cách gọi tên của các nhà văn đối với tác phẩm của mình. Chẳng hạn Tây
du kí của Ngô Thừa Ân là một tiểu thuyết, Nhật kí ở rừng của Nam Cao là một
truyện ngắn...Muốn giải quyết vấn đề này, cần xem xét kí một cách có hệ thống.
2. Giới hạn kí qua các
hệ thống phân loại.
Theo hệ thống Thơ- tiểu thuyết-
kịch- kí:
Trong hệ thống này, kí
buộc phải bao hàm các loại văn xuôi còn lại. Và nếu chấp nhận hệ thống Trữ
tình- tự sự- kịch thì có thể, trước hết, có một số tác phẩm giàu chất trữ
tình mà từ trước đến nay thường được gọi là kí hư tùy bút cần phải được
xếp vào loại trữ tình. Bởi vì trong tùy bút, chủ yếu không phải là thồn tin sự
thực. Sự thực ở đây chỉ là cái cớ để tác giử bộc lộ tâm trạng, "là cái
đinh để tác giả treo lên bức tranh tình cảm của mình" (Nguyễn Tuân).
Theo hệ thống trữ tình-
tự sự và kịch:
Hệ thống này hoàn toàn
đúng cho văn chương thẩm mĩ mà không bao gồm hết các loại, vốn không phải là
văn chương thẩm mĩ nhưng vẫn có giá trị nghệ thuật cao. Ðó là loại văn chính
luận. Tuy nhiên không thể xếp văn chính luận vào kí như từ trước đến nay vì văn
chính luận chủ yếu không phải nhằm thông tin sự thật mà thông tin lí lẽ. Có thể
sắp xếp bút kí chính luận vào văn nghị luận. Như vậy, kí sẽ không bao gồm tùy
bút và bút kí chính luận.
Qua các giới thuyết
trên, kí có thể phân biệt được với kịch, trữ tình và chính luận. Như vậy, kí
chỉ còn liên quan với loại tự sự. Có thể nói, kí là một loại văn tự sự hay nới
như Goulaiep kí là một biến thể của loại tự sự.
So sánh kí với loại tự
sự sẽ tìm ra được đặc trưng của kí.
II. NGƯỜI THẬT - VIỆC THẬT TRONG KÍ
1. Kí trần thuật người
thật
Đã xãy ra một cách
xác thực nhằm trước hết là thông tin sự thật chứ không phải là thông tin thẩm
mĩ. Tính xác thực là đặc trưng quan trọng nhất và có tính nguyên tắc của
kí. (Dĩ nhiên tính xác thực về người thật, việc thật bao hàm những tâm trạng và
lí lẽ chứa đựng trong ngeoeig thật việc thật đó. Nới như Pôlêvoi "Kí có
địa chỉ chính xác của nó" .
2. Kí có tính thẩm mĩ.
Xét từ bản chất và gốc
gác, kí không nhằm thông tin thẩm mĩ mà là thông tin sự thật nhưng không vì vậy
mà kí thiếu tính nghệ thuật. Sở dĩ kí có tính nghệ thuật bởi vì trước hết nga
trong hiện thực cung đã bao hàm cái thẩm mĩ đồng thời chính nhiệt tình khát
khao mong biết được sự thật cũng góp phầm tạo nên những quan hệ thẩm mĩ. Bám
chặt cào người thật, việc thật, các tác phẩm kí xét một cách tương đối có
thể rút ngắn khoảng cách giữa sáng tạo nghệ thuật và cuộc sống, phục vụ kịp
thời hơn cho những nhu cầu hiểu biết cuộc sống của người đọc.
III. TÍNH CHẤT, MỨC ĐỘ, PHẠM VI HƯ CẤU CỦA TÁC PHẨM KÍ
1.Tính chất.
Do đặc điểm viết về
người thật- việc thật nên mục tiêu, phương hướng của người viết kí là phải luôn
luôn phấn đấu theo hướng xác thực tối đa như là một ý thức trách nhiệm thông
tin cho người đọc chứ không phải lad sáng tạo nên một thiên nhiên thứ hai như
trong truyện.
2. Mức độ.
Tuy nhiên, đã là một tác
phẩm nghệ thuật, không thể không nói đến hư cấu. Vì vậy, có thể nói đến
một số trường hợp hư cấu trong kí.
Như trên đã nói, tác
phẩm kí viết về sự thật nhưng thực ra, cứ giả định rằng, có sự thật đang "Dâng
sẵn, đón chờ" và nhà văn có tư tưởng, tình cảm hoàn toàn đúng đắn chỉ việc
ghi chép lại thì trước khi ghi chép, ít nhất cũng phải nghe hoặc thấy, tức là
nghe kể lại hoặc chứng kiến. Trong trường hơp chứng kiến và viết lại, nhà văn
vẫn không thể bao quát hết mọi sự việc hoặc nhớ hết mọi sự diễn biến một cách
tường tận...Trong trường hợp nhà văn chỉ nghe kể lại mà không chứng kiến thì có
thể sẽ nghe từ nhiều nguồn khác nhau- trực tiếp hoặc gián tiếp- và trong trường
hợp nào, người kể cũng không thể biết hết, nhớ hết.
Vì vậy, trước khi đặt
bút viết, người viết kí chỉ có một mớ tư liệu lộn xộn, nhiều lỗ hổng, chưa móc
nối được tư liệu với nhau...nhà văn buộc phải sử dụng trí tưởng tượng và hư cấu
nhằm làm cho bức tranh trở nên hợp lí, liên tục và hấp dẫn.
3. Phạm vi.
Người viết kí không thể
tự do tưởng tượng và hư cấu thế nào cũng được. Về nguyên tắc, những thành phần
xác định của người thật- việc thật (ngoại hình, tên tuổi, lai lịch, nguồn gốc
gia đình...) người viết phải phấn đấu thể hiện xác thực đến mức tối đa. Nhà văn
có thể hiện được hư cấu rộng rãi hơn với những thành phần không xác định (như
nội tâm nhân vật, cảm xúc, thiên nhiên, những nhân vật phụ...) cũng như việc
sắp xếp, tổ chưc hệ thống côt truyện.
Tóm lại, trong tác
phẩm kí văn học, nhà văn có thể hư cấu nhưng nhìn chung có phần hạn chế
và thường ở những thành phần không xác đinh.
IV. MỘT SỐ THỂ LOẠI KÍ
1. Phóng sự
Là một loại kí đặc biệt
chú trọng đến sự việc. Trong "nhà văn hiện đại" của Ngọc Phan viết
"Phóng sự là thăm dò lấy sự việc và ghi lấy việc". Phóng sự nhằm phản
ánh một sự kiện, hiện tượng xã hội một cách kịp thời và thường mang tính chất
điều tra, phỏng vấn, một vấn đề có ý nghĩa thời sự.
Người viết phóng sự phải
đáp ứng một đòi hỏi nào đó về thời sự trực tiếp của người đọc. Ơí đây nhà văn
thường ít bộc lộ cảm xúc, suy tư nhưng lại mang tính khuynh hướng rõ rệt.
2. Kí sự
Kí sự khá gần gũi với
phóng sự vì nó chú trọng đên sự việc, ít yếu tố trữ tình. Kí sự ghi chép khá
hoàn chỉnh 1 sự kiện, 1 phong trào, 1 giai đoạn,... gần với truyện ngắn, ít hư
cấu.
3. Hồi kí
Ghi lại những sự việc đã
xãy ra qua hồi tưởng. Ðó có thể là câu chuyện mà người viết đã tham gia,
chứng kiến hoặc được nghe thuật lại một cách tường tận và gắn liền với kỉ niệm
của người viết hoặc kể.
Hồi kí đòi hỏi phải tôn
trọng tính chân thực của câu chuyện và có sự khái quát cao.
4. Bút kí.
Nhằm ghi lại những sự
việc, cảnh vật mà nhà văn đã mắt thấy, tai nghe cũng như cảm xúc, suy nghĩ của
họ qua một chuyến đi. Ở đây, những sự việc luôn xen kẽ với những yếu tố liên
tưởng, tưởng tượng, cảm xúc. Vì vậy, bút kí luôn mang đâm sắc thái trữ
tình.
5. Truyện kí
Là một thể loại trung
gian giữa truyện và kí. Truyện kí thường tập trung cốt truyện vào một nhân vật,
một danh nhân, một nhân vật lịch sử, một người anh hùng trên các mặt
trận...Trong truyện kí, tác giả có thể hư cấu để câu chuyện được hoàn chỉnh
nhưng phải giữ được tính xác thực của sự việc và con người.
Ranh giới của việc phân
chia các thể kí nêu trên chỉ có tính chất tương đối. Các thể kí luôn luôn
chuyển hóa, xâm nhập lẫn nhau. trong sáng tác, các nhà văn có thể không quan
tâm đến đặc trưng của từng thể loại mà chủ yếu là vận dụng các khả năng, phương
tiện của văn học nhằm thể hiện một cách tốt nhất mục đích của mình.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét