VALENTINE…
Cái cảm
giác được che chở, được lo lắng nay biến đi đâu?
Valentine,
tức ngày 14-2… Năm nào cũng vậy, chẳng có gì thay đổi trong quỹ thời gian 365
ngày và 6 giờ lẻ. Người ta vẫn thường nhớ tới ngày này như một dấu mốc để ghi
nhớ công ơn của vị thánh Valentine, người hy sinh cuộc đời để tranh đấu vì tình
yêu. Nguồn gốc thì search trên Google có thể ra hàng trăm, hàng nghìn nhưng
điều đó cũng chẳng mấy người quan tâm lắm. Người ta cứ nghĩ rằng đó là Ngày lễ
tình yêu (hay Ngày lễ tình nhân) và nếu có ai đó yêu thương thì rủ nhau đi
chơi, có một vài kỷ niệm nho nhỏ gọi là…
Nhưng
rồi, họ cứ nghĩ đơn giản là thế. Ngày tình yêu, người ta tặng cho nhau một vào
món quà nhỏ. Món quà ấy không quan trọng là vật chất nhưng nó là dấu ấn ghi
nhận tình yêu. Dần dà, mọi chuyện quên dần đi… người ta chẳng còn quan tâm đến
nhau như trước nữa. Tình yêu bổng chốc trở nên mong manh dễ vỡ hơn bao giờ hết!
Yêu chưa chắc đã đủ… Vậy nếu không đủ thì sẽ thiếu cái gì?
Rất
nhiều người cho rằng cái thiếu đó là vật chất. Nhưng ai cũng hiểu rằng vật chất
có thể làm ra. Trước đây vài năm, khi bắt đầu học Đại học, tôi đi dạy thêm từ
thứ 2 đến thứ 6 với giá 600 ngàn đồng/tháng mà vẫn cảm thấy vui vẻ, thoải mái.
Giờ đây, người ta đi làm tháng 5-7 triệu mà vẫn kêu là thiếu thốn, không vừa ý.
Học xong Đại học với mức lương khởi đầu là 2tr300 ngàn đồng đã cảm thấy hạnh
phúc với công sức mình bỏ ra, nhưng rồi chẳng ai tin với mức lương đó người ta
có thể lấy vợ, xây nhà, nuôi con. “Trời sinh voi sinh cỏ” đã là câu nói xa xưa,
ai cũng bảo thế. Nhưng rồi nhiều đứa chưa tới 20 tuổi lập gia đình và sinh con
sớm, cha mẹ lại chẳng có gì khi là những người nông dân nghèo đông con vẫn có
thể đi lên. Không thể nói “đi lên từ bàn tay trằng” mà nên nói “đi lên từ bàn
tay bùn”. Tình yêu cuộc sống và lòng tin đã giúp con người ta như vậy nên có
trường hợp ngược lại, khi mọi thứ tỏ ra đầy đủ người ta vẫn có thể li dị, mất
trắng. Vậy cái thiếu có chăng là lòng tin?
Lòng
tin giúp con người ta đứng vững, giúp con người ta sống và tin vào ngày mai.
Người ta cứ đem sức mình ta mà làm việc, mà sống, mà yêu thương,… Người ta biết
trân trọng và hạnh phúc với những gì mà người ta đang có. Chúng ta chẳng tài
năng mà ngược lại chúng ta có quá nhiều thói xấu. Thế nhưng, chúng ta ỷ lại,
chúng ta muốn hưởng thụ khi còn quá trẻ để rồi chúng ta tỏ ra ích kỷ, ít cảm
thông hơn với những người bên cạnh. Chúng ta vẫn sống, vẫn yêu thương nhưng
tình cảm của chúng ta dần chai sạn. Chúng ta không thể hiện được tình yêu để
rồi những người xung quanh cảm thấy như ta sống mà không có tình yêu, hay nói
nặng hơn là “không có quả tim”. Chúng ta sống như vậy, có khi nào chúng ta sẽ…
Tết
Bắc, vẫn cảm nhận được không khí. Thế nhưng, khi người ta no đủ thì người ta
chẳng còn cảm giác Tết nữa. Nhưng đồ Tết lúc nào cũng có, không khí Lễ hội vẫn
thường xuyên có, những gia đình nghèo khổ nay đã có cuộc sống tốt đẹp hơn,… thì
chẳng cón ai nhận ra Tết nữa. 3 ngày Tết trôi đi một cách nhanh chóng, khác
thường nếu không muốn nói là vô vị. Vô vì với cái Tết truyền thống, vô vị với
tình cảm thân quen và vô vị với những người đi xa về.
Ngày
Lễ, nhất là những ngày cho trai gái mới lớn, cho tình yêu trong năm không phải
là hiếm. Người ta gặp nhau nhiều đến mức người ta chẳng có nhớ đến ngày của
nhau, thậm chí ngày của chung. Thế đó, Valentien cũng thẩn thờ trôi trong cái
không khí lạnh của Việt Nam .
Lâu lâu còn nghe thấy người ta đổ cho nhau rằng không nhớ vì ngày lễ đó xuất
phát từ phương Tây nên chẳng cần quan trọng làm gì, quà cáp gì cho mất công.
Thế nhưng, người ta đâu có hiểu đó chỉ đơn giản là ngày để nói được ra những
yêu thương dành cho nhau?
Không
có lời yêu thương, không có món quà nào trao tặng thậm chí không có hồi âm… Kết
thúc, rồi còn đâu…
1 nhận xét:
Ngày tình yêu, người ta tặng cho nhau một vào món quà nhỏ. Món quà ấy không quan trọng là vật chất nhưng nó là dấu ấn ghi nhận tình yêu. Vậy Làm sao để có quà tặng ý nghĩa ngày valentine ?
Đăng nhận xét