Thế là một sinh nhật nữa lại trôi qua, và đứa bé
mang tên Phước lại bước sang cái giáp thứ ba trong cuộc đời. Lý tưởng cao đẹp ở
chân trời, ở những dãy núi cao thì chưa thấy nhưng mà hiển hiện ra trước mắt là
cả một sườn dốc rồi. Ở đó, có cái mình phấn đấu mà đạt được, cũng có nhiều cái
chẳng có – là những cái mình không thể, hoặc đã đánh mất. Đáng phải suy nghĩ lắm!
Đáng phải trăn trở lắm chứ?
Chúc mừng sinh nhật Lê Phước!
Có đôi khi trong cuộc đời bạn gặp ai đó nói chuyện với
bạn một cách vui vẻ, và bạn thích cách nói chuyện của họ. Thế nhưng, những người
có khiếu làm cho người khác cười thì hẳn rất khó để làm cho bản thân họ cười.
Đâu phải là do họ không biết cách, mà chỉ là ẩn hiện ở đâu đó cái kìm nén, cái
níu giữ những tiếng cười vốn của tự nhiên ban cho.
Cũng có lúc bạn gặp ai đó hay khiêm tốn, và thậm chí
cái khiêm tốn của họ làm bạn nghi ngờ. Thế nhưng, bạn đừng nghĩ là họ nói không
thật lòng. Hãy quên đi cách nghĩ “1 khiêm tốn bằng 4 tự cao” đi mà hãy nghĩ có
điều gì đó khiến họ không dám nhận cả những điều họ có thể làm được, thậm chí
làm tốt hơn người khác. Đó có thể không phải là suy nghĩ thật của họ bởi đơn giản
họ có cái nhìn tự tin, hoặc đánh mất mình ở một số mặt nào đó. Gần gũi, bạn sẽ
nhận được rất nhiều, ít nhất là sự tin cậy và sẻ chia như một người bạn.
Có đôi khi người bạn tưởng rằng bề ngoài chẳng thế
đánh gục, đôi khi nói họ là “Không có nước mắt”, rồi “Không có trái tim”,… Vẻ
ngoài cứng rắn chẳng nói lên với bạn được điều gì về họ cả. Có thể người bạn biết
có cá tính như vậy, và cũng có thể người đó là kẻ làm ra vẻ như vậy. Nếu bạn biết
hành động đó của họ có bản chất như trên, thì đừng làm bộ coi khinh hành động ấy.
Hãy hỏi tại sao họ lại hành động như vậy bởi vì bất cứ điều gì cũng có nguyên
nhân của nó cả.
24 năm đã trôi qua, và tôi cũng đã tập sống bằng nhiều
cách. Cứ coi mãi những quyển sách “Học làm người” rồi mà dường như thấy mình vẫn
“chưa là người”. Lăn lộn mấy năm, học hành bỏ dở, đi làm… tiếp xúc với không ít
loại người và cũng sống phù hợp bằng không ít cách. Thế mà… vẫn chưa thể làm được
những điều mình muốn.
Ngày đầu tiên của năm 25 tuổi là ngày vô nghĩa nhất.
Không đọc sách, không chơi game, không đi chơi, không nhậu nhẹt,… mà chỉ biết nằm.
Năm như một con người cô đơn; nằm như một kẻ vốn chả hiểu đời đang suy ngẫm về
đời; nằm như một thằng chưa bao giờ thấy trời mưa mà cứ mãi miết ngắm và ghê sợ
nhất là nằm như một thằng sống không có niềm tin, không còn mục đích để theo đuổi.
Đã qua lâu rồi cái tuổi mộng mơ cùng những con đường rực sáng. Không còn nữa
trong hành trình của bản thân những người có thể bên cạnh sẻ chia, động viên,
khích lệ. CHỉ còn có một mình.
Một mình nằm để nhìn những cơn mưa. Một mình nằm để
nghĩ, để xem mình phải làm sao, phải làm gì, phải làm như thế nào mới thay đổi
được bản thân hèn nhát, yếu đuổi. Một ngày dài tưởng chừng nhưng vô nghĩ nhưng
nên nói là “không có ý nghĩa” sẽ dễ nghe hơn. Và rồi từ hôm nay, tôi sang tuồi
mới. Vẫn còn ở đó những điều mà tôi mong, tôi muốn, tôi mơ ước. Nhưng rồi tôi
có giơ tay lên để nắm, để níu, để kéo, để giữ được những điều đó hay không.
Tương lai là đâu? Hạnh phúc gần nơi đâu?
Trời mưa như thể khóc! Và rồi sau cơn mưa, có lẽ “Trời
lại sáng”!
1 nhận xét:
Chúc sinh nhật. Chán như con gián.
Đăng nhận xét