Người
ta nói: “Trên đời này không ai cho không ai cái gì, và cũng chẳng có ai cho
mình tất cả ngoại trừ cha mẹ mình”. Điều này quả thật chính xác. Không phải vì
chúng ta thường được nghe những thông tin trên báo đài, trên phương tiện thông
tin đại chúng mà thực tế từ cuộc sống của ta đã là một mình chứng rõ rệt cho nhận
định ấy. Tôi và bạn, những ai từng có mẹ, và còn mẹ chắc chắn sẽ chẳng bao giờ
còn muộn phiền trong cuộc sống khi được trở về với gia đình thân yêu, nhất là về
bên mẹ. Người mẹ - người mang nặng đẻ đau ra chúng ta; người suốt một đời không
quản khó khăn để nuôi ta, anh chị em của ta khôn lớn nên người. Điều họ muốn
đón nhận không phải là con họ được ra sao, trở thành người có vị thế như thế
nào trong xã hội mà là cho đi tình yêu với những đứa con.
Đất
nước chúng ta sống với quan niệm phong kiến đã hàng nghìn năm nay, không dễ để
bỏ đi những suy nghĩ trong hệ tư tưởng đã tồn tại trong xã hội vững bền đó. Thế
nhưng, tôi không ủng hộ của Nho gia khi cho rằng: “Nữ nhi bất tri” - tức là cho
rằng phụ nữ là đối tượng không thể giáo dục, và đánh đồng họ với dạng tiểu
nhân. Khốn khổ thay, suy nghĩ và hệ ý thức nào mà lại chẳng là do con người đặt
ra – nhất là những bậc vĩ nhân. Thế nhưng, có đứa trẻ nào mà không được sinh ra
từ người mẹ, đứa trẻ nào mà không được nuôi dưỡng, dạy dỗ bằng tình thương yêu,
chăm sóc của người mẹ. Và, những bậc vĩ nhân cũng đâu phải là 1 ngoại lệ?
Những
hi sinh của người sinh ra ta phải đếm bao nhiêu cho hết, phải ghi tạc đến đời
nào mới xong? Có thể những vất vả ấy không thể hiện ra, hoặc thể hiện rất ít mà
những đứa con thương mẹ phải tinh tế lắm mới có thể nhận ra. Đó là khi Trần
Đăng Khoa viết:
‘Nắng mưa từ những ngày xưa
Lặn trong mắt mẹ đến giờ chưa tan.”
Cũng
có thể đó là những dấu ấn không bao giờ phai giống như câu chuyện mà tôi sắp kể
mang tên: “VẾT SẸO”:
Một
cậu bé mời mẹ tham dự buổi họp phụ huynh đầu tiên ở trường tiểu học. Điều cậu
bé sợ đã thành sự thật, mẹ cậu bé nhận lời. Đây là lần đầu tiên bạn bè và giáo
viên chủ nhiệm gặp mẹ cậu bé và cậu rất xấu hổ về vẻ bề ngoài của mẹ mình. Mặc
dù cũng là một người phụ nữ đẹp, có một vết sẹo lớn che gần toàn bộ mặt bên phải
của cô. Cậu bé không bao giờ muốn hỏi mẹ mình tại sao bị vết sẹo lớn vậy.
Vào
buổi họp mặt, mọi người có ấn tượng rất đẹp về sự dịu dàng và vẻ đẹp tự nhiên của
người mẹ mặc cho vết sẹo đập vào mắt, nhưng cậu bé vẫn xấu hổ và giấu mình vào
một góc tránh mặt mọi người. Ở đó, cậu bé nghe được mẹ mình nói chuyện với cô
giáo.
- "Làm
sao chị bị vết sẹo như vậy trên mặt?" Cô giáo của cậu hỏi.
Người
mẹ trả lời:
- "Khi
con tôi còn bé, nó đang ở trong phòng thì lửa bốc lên. Mọi người đều sợ không
dám vào vì ngọn lửa đã bốc lên quá cao, và thế là tôi chạy vào. Khi tôi chạy đến
chỗ nó, tôi thấy một xà nhà đang rơi xuống người nó và tôi vội vàng lấy mình
che cho nó. Tôi bị đánh đến ngất xỉu nhưng thật là may mắn là có một anh lính cứu
hỏa đã vào và cứu cả hai mẹ con tôi."
Người
mẹ chạm vào vết sẹo nhăn nhúm trên mặt.
- "Vết
sẹo này không chữa được nữa, nhưng cho tới ngày hôm nay, tôi chưa hề hối tiếc về
điều mình đã làm."
Đến
đây, cậu bé chạy ra khỏi chỗ nấp của mình về phía mẹ, nước mắt lưng tròng. Cậu
bé ôm lấy mẹ mình và cảm nhận được sự hy sinh của mẹ dành cho mình. Cậu bé nắm
chặt tay mẹ suốt cả ngày hôm đó.
Xin cho tôi không phân tích, bình luận thêm gì về câu chuyện này. Bời
vì tôi muốn tất cả chúng ta hãy làm 1 điều, đó là “Cảm nhận”. Hãy làm những gì
có thể trong ngày lễ “báo hiếu” cho những người mà chúng ta yêu thương các bạn
nhé!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét