Lâu lắm rồi tôi không
viết Blog, cũng có nhiều cái điều cản trở mà không thể thực hiện được. Tự nhiên
cái ông Google không có hỗ trợ Blogger nữa, nên những bài viết vì thế mà chẳng
xuất hiện nhiều như trước. Thật ra đổ lỗi như vậy cũng chẳng phải hoàn toàn như
thế. Tại vì thời gian này bản thân mình không có những điều thú vị nên cũng
chẳng muốn viết. Bữa nay học về sớm, cũng muốn gửi vài dòng tâm sự nhưng chẳng
viết được gì cả. Đành lấy một câu chuyện để thay lời tâm sự, mong được những
người bạn của mình quan tâm!
Câu chuyện này có tên là
“Sự bình yên”! Tôi thích nó vì bây giờ tôi cũng đang trở lại cảm giác ấy. Một thứ
cảm giác mà lâu nay những người tôi thương yêu nói với tôi rằng họ cảm thấy như
vậy. Tôi có đem lại cho họ không, cũng chẳng biết! Chỉ biết rằng thực sự trong
lòng tôi muốn họ được điều đó. Nhưng giờ đây, không ai có thể cho tôi được cảm
giác ấy, chỉ có thể là bản thân mình tự phấn đấu đạt được. Cũng phải thôi! Bởi
vì xưa nay ngoài những điều tôi làm được cho mình ra thì những điều khác thật
ra cũng mang không nhiều ý nghĩa. Nói như vậy không có nghĩa là tôi hờ hững với
những điều người khác ban tặng mà bởi vì những điều đó thật ra quá ít. Để rồi tự
mình gắng làm cho mình được những điều mà mình muốn thôi!
Câu chuyện như thế này:
“Ở một đất nước nọ, có một
vị vua treo giải thưởng cho họa sĩ nào vẻ được một bức tranh đẹp nhất về sự bình
yên. Rất nhiều họa sĩ đã cố công và trong những tấm được tuyển chọn thì nhà vua
chỉ thích 2 bức. Và trong 2 bức đó, tất nhiên là ông chỉ chọn được 1 mà thôi.
Bức tranh thứ nhất vẻ một
hồ nước yên ả. Mặt hồ là tấm gương tuyệt mỹ vì có những ngọn núi cao chót vót
bao quanh. Bên trên là bầu trời xanh với những đám mây trắng mịn màng. Tất cả
những ai ngắm bức tranh ấy đều cho rằng đây là bức tranh thể hiện sự bình yên
một cách hoàn hảo.
Bức tranh thứ 2 cũng có
những ngọn núi nhưng đó là những ngọn núi trần trụi và lởm chởm đá. Ở bên trên
là bầu trời giận dữ đổ mưa như trút nước xuống và kèm theo đó là những làn sấm
chớp đổ xuống. Bên vách núi ấy là dòng thác nổi bọt trắng xóa. Bức tranh này
thật chẳng bình yên chút nào!
Thế nhưng, sau khi nhà
vua ngắm thật kĩ, ông mới thấy đàng sau dòng thác là một bụi cây nhỏ mọc lên từ
khe nứt của một tảng đá. Trong bụi cây từ khe nứt ấy có 1 con chim mẹ đang xây
tổ. Ở đó, giữa dòng thác trút nước xuống một cách giận dũ, con chim mẹ đang an
nhiên đậu trên tổ của mình… Bình yên thật sự!
- Ta chấm bức tranh này!
– Nhà vua công bố
- Sự bình yên không có
nghĩa là nơi không có tiếng ồn ào, không có những khó khăn, cực nhọc. Bình yên
có nghĩa ngay chính khi đang ở trong phong ba bão táp ta vẫn cảm nhận được sự
yên tĩnh trong trái tim. Đó mới chính là ý nghĩa thực sự của sự bình yên!”
Câu chuyện chỉ có thế,
nhưng mà ý nghĩa mà nó mang lại thật sự khiến cho ta phải suy ngẫm mãi. Chúng
ta đang sống trong một xã hội quá ồn ào, kèm theo đó là muôn vàn những điều bất
công, vô lý cứ hiển hiện trước mắt. Chúng ta lúc nào cũng buồn bã vì những điều
không như ý mình, lo lắng với những điều khó khăn sẽ đến, những chứng ngại vật
cản đường,… Thế nhưng, trong sâu thẳm tâm hồn của chúng ta vẫn có chỗ cho sự
bình yên, có điều là ít hay nhiều mà thôi. Chúng ta có, nghĩa là chúng ta vẫn
có thể huy động được nguồn lực tiềm ẩn đó, phát huy nó, để chúng ta có thể cảm
nhận được sự bình yên cho dù hiện thực có như thế nào đi chăng nữa.
Tôi không làm được điều
ấy nhanh như vậy. Tôi chỉ cảm nhận được là mình đang làm được. Mấy năm qua,
trong cách sống, cách suy nghĩ của bản thân đôi khi tỏ ra rất tiêu cực, lo lắng
cũng nhiều nhưng che đậy được sự lo lắng ấy lại làm rất tốt. Những ngày hè trôi
qua nhàm chán nhưng lại cho tôi thấy rằng những điều đó không quá ghê gớm đến
mức làm cho tôi phải nghĩ nhiều đến như vậy. Tôi có thể vượt qua, vì những điều
ấy thật sự không thể bằng một góc mà tôi đã vượt qua trong suốt quãng thời gian
vào Dak Lak tới giờ. Một đứa bé biết nỗ lực vươn lên, một người con biết sửa
sai, một cậu học trò đúng nghĩa,… tôi đều làm được. Sức mạnh nội lực trong tôi
đủ sức để mang tôi lại với bến bờ của khát vọng. Tôi bình thản đón nhận, cho đi
và nhận lại một cách không ưu tư, muộn phiền. Bởi vì bình yên ở chính cách
nghĩ, cách hành động của bản thân mình. “Sự bình yên” - nó ẩn rất sâu nhưng
tiềm tàng cháy, rồi có lúc bừng cháy trong lòng của một kẻ yếu đuối mang tên:
Lê Phước!
1 nhận xét:
hay! :)
Đăng nhận xét