Anh biết
một loài hoa mang tên “Tường vi” – loài hoa mang theo một ngôn ngữ của tình yêu
thương, tỏ lời hứa hẹn. Chính vì vậy mà hoa Tường vi luôn được nhắc nhở trong
các sáng tác của các nhạc sĩ, nhà thơ, nhà văn.
Hoa tường
vi đẹp, nhánh tường vi đẹp, và hoa tường vi dù trong nắng mưa vẫn luôn xinh
đẹp. Anh muốn em là một bông tường vi như vậy – một bông tường vi luôn tươi
tắn, mạnh mẽ dù trong bất cứ hoàn cảnh nào.
Em về
với gia đình trong quãng thời gian nghỉ 1 tuần lễ. Một tuần lễ không được gặp
em, một tuần lễ anh không được nói chuyện, và đó cũng là một tuần lễ anh đối
mặt với sự cô đơn. Anh chẳng thích gọi em bằng cái tên mà những người thân
thiết em thường gọi. Có lẽ vì anh không biết cái tên đó, và thực ra thì cũng
chẳng phải anh yêu em chỉ vì cái tên. Thế nhưng hôm nay, anh lật ra từng trang
thơ, tìm cho mình những dòng thơ tươi tắn nhất, đầy cảm xúc nhất về cái tên ấy
để dành tặng người anh yêu. Tất cả chỉ với một mục đích được thể hiện lòng mình,
được nói lên những lời đẹp đẽ và trân trọng nhất với con người mang tên loài
hoa ấy.
Tặng
em! Với tất cả tình yêu thương!
NHÁNH TƯỜNG VI
Sao trở
lại hoài cái năm mười chín tuổi
Ngọn
gió về trên những nhánh tường vi
Mười
năm ấy mùi hương không giấu nỗi
Tóc em
thơm, giọt nắng hóa bông qui.
Sao trở
lại hoài cái năm mười chín tuổi
Kìa,
một chàng trai mắt sáng môi tươi
Chiều
tan lớp cùng một người chung lối
Muốn
làm quen không thốt được nên lời.
Sao trở
lại hoài cái năm mười chín tuổi
Tách cà
phê nhỏ đặc những đêm buồn
Áo em
trắng bỗng phập phồng gió thổi
Thơ giăng
buồn kì vọng đến bờ thương.
Sao trở
lại hoài cái năm mười chín tuổi
Nhánh
tường vi tìm nỗi nhớ len vào
Dẫu
ta biết thời gian không nán đợi
Mà tay
mình kỷ niệm vẫn xôn xao.
HOA TƯỜNG VI
Trắng
với hồng và tim tím màu nhạt
Tựa
màu mây phiêu lãng cuối trời xa
Hoa tường
vi như thực lại như mơ
Cùng tôi
sống suốt một thời trẻ dại.
Vóc nhỏ
nhắc trước tầm gió thổi
Tôi hiểu
điều đó trong lá nói lao xao
Ở nơi
nào bởi điệu ca dao
Từng
ca ngợi một loài hoa chưa có.
Hoa phảng
phất mối tình trong chuyện cổ
Mang lỡ
lầm oan ức đã xa xôi
Hoa tường
vi thời trẻ dại của tôi
Bên mái
rạ một mảnh vườn hẻo láng.
Ngày mưa
bụi khắp nẻo đường và lạnh
Những
cụm hồng, cụm tím lẫn màu xanh
Tôi có
hoa bè bạn tên mình
Hoa hiểu
cả những điều tôi chẳng nói.
Tôi đã
qua bao thác ghềnh đá núi
Qua thời
gian tóc thoáng sợi màu mưa
Hoa tường
vi của những ngay xưa
Tôi vẫn
nhớ một màu mây phiêu lãng.
LỜI RU HOA TƯỜNG VI
Ngủ đi
hoa tường vi !
Có gì
mà thao thức
Tình yêu
em quá thật
Anh mấy
lần ăn năn.
Ngủ đi
giấc ngủ muộn màng
Mắt
nhìn anh đừng nói
Ngủ đi
hoa tường vi !
Ngủ đi
hoa tường vi !
Môi em
còn thơm lắm
Bạch
trinh mùa quả cấm
Anh suốt
đời đa mang.
Tóc gió
lùa đông sang
Chân mày
nghiêng dầu thánh
Co ro
mười ngón lạnh
Nhắm
mắt nào tường vi!
Nhắm
mắt nào tường vi !
Hờn
ghen chi cỏ rối
Anh làm
người xưng tội
Cừa
lòng không tường vi ?
Ngủ đi
hoa tường vi !
Đêm đã
gần cạnh sáng
Anh biến
thành đá tảng
Ngủ
ngoan nào tường vi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét