Tình cờ, tôi mượn được
một cuốn sách “Vượt qua bản thân” của Lưu Dung Trứ của một người bạn. Đọc qua thì
thây cũng thấm thía, nhưng chẳng được bao nhiêu. Đối với chúng ta (có cả tôi nữa,
hihi…), những con người trẻ đang sống trong một cuộc sống đầy rẫy nhưng lo toan,
tính toán, với những điều mà chúng ta suốt ngày phải rên lên : “khổ! Bất hạnh!...”
Xin được trích dẫn vài
dòng trong đoạn “Hãy cảm ơn” để các bạn cùng cảm nhận để có thể biết mình sống sao
cho tốt hơn.
“Hãy
cảm ơn vì bạn chưa có tất cả những gì bạn muốn. Vì nếu bạn đã có rồi thì bạn
còn có gì để trông chờ và hy vọng nữa đâu.
Hãy
cảm ơn vì còn nhiều điều mà bạn chưa biết. Vì nếu bạn biết hết rồi thì bạn
chẳng còn gì để học hỏi nữa sao?
Hãy
cảm ơn những lúc khó khăn. Vì nếu không có một chút khó khăn thì liệu bạn có
trưởng thành được không?
Hãy
cảm ơn vì bạn có những nhược điểm. Vì nếu không còn nhược điểm gì thì bạn sẽ
chẳng còn cơ hội để tiến bộ, để cải thiện bản thân.
Hãy cảm
ơn những thử thách. Vì nếu không có những thử thách nào thì liệu có cái gì có
thể xây dựng nên sức mạnh cá tính của bạn?
Hãy
cảm ơn những lỗi lầm mà bạn đã có. Vì nếu bạn không có lỗi lầm thì cái gì sẽ
dạy cho bạn những bài học đáng giá như thế đây?
Hãy
cảm ơn những khi bạn mệt mỏi. Vì nếu bạn không khi nào mệt mỏi tức là bạn không
làm việc gì hay sao?
Thật
là dễ nếu cảm ơn những thứ tốt đẹp, nhưng cuộc sống bao giờ cũng tạo cơ hội mới
cho mọi người cảm ơn cả những thứ chưa hoàn hảo nữa. Suy nghĩ luôn có thể
chuyển tiêu cực thành tích cực. Nếu bạn biết cảm ơn những thứ rắc rối của bạn
thì chúng có thể giúp cho bạn thật nhiều đó.
Trước
người thât ý đừng nói những chuyện đắc ý, vì như thế chỉ làm tăng nỗi buồn của
đối phương mà thôi. Vì vậy, dù vạn sự như ý thì cũng nên cố ý nói những điều
buồn khổ cho đối phương nghe.
Trước
những người đắc ý đừng nói chuyện thất ý, vì những người đắc ý thường không thể
thông cảm với nỗi buồn của người thất ý.
Vì vậy
cho dù có nhiều điều không như ý thì cũng phải cố gắng phấn chấn tinh thần lên.
Bạn bè
kết giao lúc thất ý thì lúc đắc ý thường dễ mất đi, vì người đó cảm thấy cuộc
sống của bạn tốt đẹp hơn, không còn là bạn… nỗi khổ của mình nữa, người đó
không muốn trèo cao, kết thân với những người cao sang, và cũng không thể trèo
cao, nếu bạn có những lời nói và hành động vô tâm có thể khiến cho người ấy mặc
cảm tự ti.
Mắc lỗi
với bạn bè lúc đắc ý thì lúc thất ý cũng khó phản hồi, người ta cảm thấy cái uy
phong khí thế của ngày xưa của bạn mất đi, không phải là do bạn trở nên khiêm tốn,
nhũn nhặn hơn mà là vì bạn bế tắc hết đường mới quay lui lại xây đắp lại mối giao
hảo xưa. Ngày xưa bạn không nhận họ thì hôm nay họ không nhận bạn.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét