Đọc một chút, thấy những điều
viết về con gái cũng có đúng, mà cũng có sai. Trăn trở một lúc, thấy cũng nên
post lên những dòng tâm sự này, để có thể nhận ra những thay đổi từ những người
bạn của tôi, và cả người đó nữa. Hơn ai hết, những kiến thức của cuộc sống đã
khiến tôi dễ dàng đưa ra những nhận xét, phán đoán về con người đó – người quan
trọng trong suốt thời gian qua của tôi.
“Khi anh hỏi em có cho anh cơ hội trở thành một phần
cuộc sống của em không, em chẳng trả lời, nhưng để tay em nguyên trong tay anh.
Đâu cần phải nói ra, anh đã có câu trả lời rồi đó.
Khi anh đưa cho em tấm hình của anh để em vẫn thấy có
anh ở bên lúc xa nhau, em lắc đầu chẳng nhận, nhưng sau đó em lại để anh cất
hình vào túi em. Đâu cần phải nói ra, em đã hứa sẽ chỉ nghĩ đến anh kể cả lúc
không ở bên anh rồi đó.
Khi anh ép em phải nói rõ tình cảm dành cho anh, em bảo
em không quen nói những lời như thế, nhưng sau đó em lại nói em nghĩ thế rồi.
Đâu cần phải nói ra, bấy lâu nay anh đã là mối quan tâm lớn nhất của em rồi đó.
Khi anh muốn đến nhà em vào một dịp đặc biệt, em nhất
định không đồng ý, nhưng khi anh đến em đã mừng rỡ ra tận cổng đón anh. Đâu cần
phải nói ra, anh đã đánh dấu lên cánh cổng nhà em đây là nơi đã có người vào
rồi đó.
Khi anh muốn làm một việc gì đó cho em, em bảo chẳng cần
đâu, em tự làm được, nhưng có lần em lại bảo sao anh không tự động quan tâm xem
em sống thế nào, sao mà cứ làm gì cũng phải hỏi trước. Đâu cần phải nói ra, em
đã là của anh rồi đó.
Khi bỗng nhiên em giận, anh hỏi anh đã làm gì sai thế
nhỉ, em chẳng nói. Đâu cần phải nói ra, anh là của em thì em thích giận lúc nào
thì giận thôi, nhìn cái mặt anh là thấy giận rồi đó.
Khi anh vô tình bắt gặp những tin nhắn lạ, anh hỏi em
thì em lắc đầu chẳng nói, gặng hỏi thì em bảo những cái đó chẳng có ý nghĩa gì.
Đâu cần phải nói ra, xuất hiện những điều em không thể chia sẻ với anh rồi đó.
Khi anh vô tình biết em đi chơi, hẹn hò với người khác,
anh hỏi em thì em trả lời lấp lửng. Đâu cần phải nói ra, đã có những chuyện của
em nhưng không phải là của anh rồi đó.
Sau tất cả những gì kể ở trên, khi anh nói nếu anh ra
khỏi cửa và không bao giờ quay lại nữa, em có giữ anh lại không, em không nói
và cũng không giữ anh nữa. Đâu cần phải nói ra, sự im lặng của em đã là câu trả
lời cho anh rồi đó”.
Muốn nói, muốn viết, cũng chỉ
mong đó là những nhận định sai lầm. Vì khi tất cả chưa sáng tỏ, chỉ còn 1 cách
là im lặng và chờ đợi mà thôi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét