Người ta yêu, tôi yêu,
đều xuất phát từ một điều gì đó. Có thể, đó là ánh mắt chứa chan ân tình nới
xuất phát tình yêu thương và tâm hồn nhạy cảm. Có thể, là một dáng đi, một cử
chỉ, hành động,… Cũng có thể, vì một cuộc trò chuyện mà chúng ta vô tình có
được khi bạn ngồi với người đối diện,…
Nếu đã bắt đầu yêu một
ai đó, điều đầu tiên bạn nhớ sẽ là gì?
Có người nói với tôi
rằng họ nhớ nhất là khuôn mặt. Cũng có người nói, điều họ nhớ nhất là dáng đi.
Và cũng có người nói rằng, điều đầu tiên họ nhớ là giọng nói, số điện thoại,
thói quen,…
Đối với anh, anh nhớ
tất cả…
Một số điện thoại để
liên lạc, để được nghe, được nói và được chia sẻ với giọng nói nhẹ nhàng ấy.
Một khuôn mặt không thật xinh nhưng chấm phá một nỗi buồn dường như sâu thẳm.
Một dáng đi không thật đẹp nhưng tạo được cho mình một dấu ấn riêng, khiến cho
biết bao người đàn ông phải thầm ngưỡng mộ. Một nét chữ nghiêng nghiêng trong
những cuốn sách, cuốn vở, cuốn tài liệu và cả trên giấy nháp. Một cái tên nghe
dài dòng nhưng nếu nghe giải thích ai cũng có thể biết được tường tận vì sao.
Rồi những lần cùng nhau đi lang thang trên hồ vào buổi chiều hay đường phố đầy
mùi hoa sữa, những lần đi ăn, những lần trò chuyện. Những lần em khóc vì gặp
chuyện buồn, những lần em phải nghỉ học vì bị mệt, những lần cùng nhau nấu ăn,
và những lần anh dùng từng muỗng cơm xúc cho em ăn…
Không ai băn khoăn về
điều đó, cũng chẳng ai bất ngờ vì anh nhớ được những điều đó. Đơn giản vì với
anh, yêu em nghĩa là sẽ nhớ tất cả những gì thuộc về em, những gì của em chỉ vì
một điều: “Anh yêu em”.
Tình yêu đến – đi như
một quy luật của cuộc sống. Người ta đang hạnh phúc với những tháng ngày yêu
thương khi đứng trước một bước ngoặt quan trọng trong tình cảm, họ bối rối. Anh
cũng bối rối.
Cuộc sống này không cho
không ai một điều gì và cũng chẳng lấy không của ai đi một điều gì cả. Trước
thời gian yêu nhau, anh chưa hề biết bất cứ điều gì về em, chưa từng nhớ những
gì là của em nhưng chỉ phút chốc khi tình yêu đến, tất cả những thứ đó thuộc về
anh, và dường như sinh ra là của anh vậy. Thế rồi anh nhận ra rằng đó không
phải là của anh, không phải chỉ thuộc về anh. Phút chốc, anh rơi vào hụt hẫng,
rơi vào cái trạng thái mà người ta gọi là trầm lắng. Anh không biết phải làm
gì, không biết nên nghĩ như thế nào. Anh thực sự bế tắc.
Ai cũng nói với anh
rằng hãy quên đi nhưng anh không thể. Chính xác hơn là chưa thể. Đã có lúc anh
nghĩ phải quên nhưng rồi anh chẳng biết phải quên điều gì trước, điều gì sau vì
đối với anh chúng đều rất quan trọng. Quên khuôn mặt ư? Đó là điều khó làm nhất
khi anh vẫn từng ngày đối diện với em. Quên giọng nói ư? Chỉ có thể là những
ngày thứ 7, Chủ nhật và ngày lễ khi không nghe em nói. Quên số điện thoại ư? Quên thế
nào khi trong thư mục riêng của anh còn lưu giữ những tin nhắn rất riêng của
em. Quên kỷ niệm ư? Có thể quên khi mà anh vẫn thường xuyên đi qua những con
đường ấy mà cùng với thời gian, hoa sữa vẫn cứ nở rồi tàn, hương thơm vẫn cứ
nao nức lòng người như vậy. Anh thực sự không biết bắt đầu quên từ đâu và quên
như thế nào nữa.
“Những thứ không phải
là của mình thì có làm gì cũng không thể là của mình và những thứ của mình thì
sớm muộn gì cũng sẽ là của mình”. Điều này liệu có đúng với tình yêu không khi
mà tất cả những gì của em – những cái không thuộc về anh lại hằn sâu trong trái
tim, trong tâm hồn anh lâu như vậy?
Anh không biết, em
không biết, và không ai biết…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét