Valentine này không như những Valetine khác. Nó không có những nồng
nhiệt, âu yếm của tình yêu, không có những niềm vui dù nho nhỏ, phút chốc. Và
Valetine này, không có tất cả…
Sao chúng ta không tự nhận mình là những người hạnh phúc trong ngày vui
này? Sao chúng ta không mua những món quà có giá trị để rồi không tặng được thì
cũng giữ nguyên cho mình như một kỷ niệm đáng nhớ? Sao chúng ta không đi chơi
với những người bạn cô đơn để rồi tự nhận mình cũng là một người đang hạnh phúc
nhỉ? Và sao chúng ta không thử nhắn cho những người mình đã từng yêu một lời
chúc mừng?
Không thể, vì tất nhiên chẳng thể! Vì những điều đó thật ra cũng chẳng
có ý nghĩa gì. Cần gì phải như vậy, chúng ta không nên và cũng không cần nhận
một điều gì đó từ bất cứ ai. Vì bây giờ chúng ta đang như tất cả những người
bình thường khác, sống một cuộc sống có tất cả những giá trị của cuộc sống.
Chúng ta không có một chút cảm giác yêu đương của tuổi trẻ, không có một chút
tình cảm cho và nhận, và không có một chút quà nho nhỏ cho một ai đó vào những
ngày lễ đáng nhớ.
Thôi thì coi như một ngày bình thường, thôi thì coi như chẳng có một kỷ
niệm nào, và chẳng có gì đáng nhớ cả. Tốt nhất, là nên thưởng cho mình một ly
cà phê vào buổi tối, trò chuyện cùng ai đó về những chuyện thật vui, thật đáng
cười,… thậm chí là chẳng có một chuyện gì có nghĩa cả. Thôi thì, cú như vậy…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét