Sống trong đời sống cần có một tấm lòng!

Sống trong đời sống cần có một tấm lòng!

Thứ Hai, 12 tháng 12, 2011

Buồn…Nhớ!


Mấy ngày nay, chẳng ngủ được. Trời lại lạnh. Cái lạnh khiến cho những người xa quê, và nhất là quê ở ngoài miền Bắc cảm thấy thiếu thiếu điều gì đó. Không phải chỉ có cái không khí mà điều nhớ nhất là những bữa cơm đầm ấm, có khói bay nghi ngút bên những người thân.
Về tới phòng trọ, mở nồi thức ăn ra mà cảm thấy ngậm ngùi. Chẳng phải sống thiếu thốn gì nhưng nhìn những thức ăn của cuộc sống “nấu 1 bữa, ăn cả ngày” thì người lạc quan nhất cũng phải rên là chán. Thức ăn nguội lạnh, không người sẻ chia, trò chuyện, phải tìm những thú vui như lang thang dọc đường phố để rồi tự nhủ với mình rằng : “Đó là thói quen tốt!”
“Đi ra muốn kiếm cái nghề
Xa quê lại muốn trở về với quê.”
Người ta xa quê hương vì nhiều lý do, nhiều hoàn cảnh,… khác nhau. Đôi khi, cuộc sống xô bồ khiến cho họ quên đi tất cả nhưng bất chợt đứng trước một hiện tượng, một sự vật nào đó vô tình đến, họ lại khẽ giật mình và nhớ ra rằng: “Tôi còn có một quê hương. Và ở đó, tôi có tất cả”.
Sau gần một năm chẳng làm được việc gì, tôi lại sắp sửa về quê. Nhưng lần này, tôi không có ý nghĩ mong muốn về thật nhanh như những lần trước. Nghĩ buồn thật.
Không khí này, nếu chạy xuống Cao đẳng Sư phạm Dak Lak mà ăn chuối chiên thì thật tuyệt. Công nhận là đồ ở đó ăn ngon mà giá cả phải chăng, đáp ứng nhu cầu của hầu hết tất cả sinh viên. Nhưng không chỉ có vậy, ngồi bên bếp lửa cạnh rất nhiều người, mới có cái không khí để an ủi tinh thần cho chính bản thân. Người ta đi nhóm đông, hay ít nhất là từng cặp từng cặp,… vui vẻ. Còn mình, tuy có được sự ấm áp nhưng đi lèm nó vẫn là sự tủi hờn, đơn côi.
Cuộc sống này có nhiều điều khiến cho chính bản thân mình cũng phải bất ngờ nữa. Không hiều nổi mình và cũng không thể hiểu nổi những hành động điên rồ của mình khi làm, để rối đến khi mọi việc diễn ra theo chiều hướng xấu lại ngậm ngùi trách bản thân. Cũng có nhiều lúc tự động viên mình bằng thật nhiều câu nói hay, dán chi chít trong căn phòng chật hẹp để mỗi khi về đến phòng, hay khi buồn bực, mới ngủ dậy,… có thể nhìn thấy mà cố gắng hơn. Vậy mà kết quả chẳng thấy đâu cả. Chán thật!
Thôi, buồn làm chi! Khóc làm gì! Cuộc sống này đâu phải chỉ có nỗi buồn mà còn có những niềm vui khác nữa. Hãy luôn suy nghĩ tích cực rằng điều đó rồi sẽ đến với mình, không trước thì sau mà thôi!

Không có nhận xét nào: