Anh đã yêu em, yêu từ
hồi trước
Trước khi sương rơi
đầm đìa mặt đất
Trước khi ánh dương
bắt đầu ửng trên đồng,
Anh đã yêu em âm thầm
giữa muôn tạo vật
Trước khi đất đai sực
tỉnh giấc nồng.
Anh đã yêu em từ thuở
xa xưa
Anh đã tìm em suốt cả
thời lốc xoáy
Khi lên bổng lúc
xuống trầm cũng vậy
Anh vẫn nguyện cầu
cho em đến cũng anh
Qua mưa giông
Qua gió cát
Qua đỉnh non
Qua đáy vực
Qua tiếng em anh gọi
em
Qua lúc anh lặng
thinh
Anh, giữa bao la tình
mịch của đêm
Vẫn hằng mong con tàu
em xuất hiện
Vẫn hằng mong mình là
bến đỗ
Con tàu ấy buông neo
nơi tim anh
Em đã đến
Và phát hiện ra anh
Một hòn đảo chung
chiêng ẩn hiện
Giữa đại dương cô đơn
triền miên
Dám rẽ sóng, anh đã
đến
Với em của em mộc mạc
và âu yếm
Bịt kín hết mọi nẻo
lánh, mọi đường lùi
Cơn sốt đợi chờ anh
không nguôi
Và em đã khuấy nổi
lặng thầm mong đợi
Anh thấy mình chóng
mặt
Trước dòng suối em
chảy về từ ngọn núi
Và làm ngập hết thung
lũng lòng anh
Anh thả tóc em cho
gió vuốt êm êm
Anh thức dậy cánh
chim mơ ước
Trong ánh sao, em đã
băng tới
Bên anh
Mềm và rắn đều có
Cùng chạm cốc với
anh!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét