Đàm Vĩnh Hưng hát
“Tháng 6 trời mưa, trời mưa không dứt…” vậy mà Tây Nguyên mưa mãi tới những
ngày tháng 10. Không hiểu rằng tâm trạng của những sinh viên khác có giống của
mình không khi những buổi chiều trời mưa to, không thể đi đâu ra khỏi phòng của
mình, cứ nằm ôm mãi cái buồn, cái chán, để rồi cứ phải thốt lên rằng cuộc sống
thật tẻ nhạt.
Miên man nghĩ, lại
thấy buồn buồn chán chán làm sao ấy. Đọc báo thấy tin tức gì đâu không, vậy thì
làm sao mà vui được. Trang nào cũng đề cập đến tình yêu thương, nhưng hầu hết trang
nào cũng đăng tải những vụ án, những hành vi mà tưởng tượng ra không khỏi rợn tóc
gáy.
Tình yêu là cái
chúng ta luôn muốn có, và phải có bởi vì nó là gia vị hình thành nên cuộc sống.
Không sai khi có người đã nói rằng cuộc sống được làm nên chính bằng tình yêu
thương. Cũng không hẳn ai cũng đồng ý vì họ cho rằng xã hội càng phát triển,
con người cư xử với nhau càng mất đi những giá trị tốt đẹp, đáng quý. Những vụ
án tàn khốc ngày càng xuất hiện nhiều hơn, con người ra tay với đồng loại của
mình còn tàn nhẫn hơn cả loài vật. Vậy nên bảo thế giới này được làm nên bởi
tình thương thì làm sao họ có thể tin được chứ ?
Không sai khi họ
đưa ra ý kiến đó. Nhưng tốt nhất chúng ta đừng nhìn nhận nó theo cái nhìn một
chiều, vì nó sẽ khiến cho chúng ta trở nên cực đoan hơn mà thôi. Họ ghét nhau,
họ đối xử với nhau tàn nhẫn cũng chỉ vì tình thương trong họ đã có những khoảnh
khắc vụt mất, tan biến vào trong hư vô. Nhưng cái ác, cái khinh bỉ, cái tàn
nhẫn có lẽ là một sự “Đột biến” của tình yêu thương. Cách thương yêu cực đoan
của con người làm xuất hiện những hình thái mà hậu quả để lại không phải là nhỏ
chút nào.
Tôi thích đọc
sách nói về nguồn gốc của con người, và cũng hay ghi nhớ được những câu nói hay
của các nhà kinh điển học. Nhìn chung, có một vấn đề tôi nhận thấy rõ hơn cả là
tình yêu thương ở xã hội nguyên thủy – cái xã hội mà chúng ta cho là toàn những
điều lạc hậu ấy lại có phần cao đẹp hơn ở xã hội hiện đại chúng ta.
Xã hội càng phát
triển, càng bộc lộ nhiều mặt yếu kém của nó, nhất là ở những đất nước nghèo
nàn, chậm phát triển như chúng ta. Chúng ta bắt đầu một ngày mới với việc đối
mặt với hàng loạt vấn đề như : sự hỗn loạn của giao thông; sự bùng nổ dân số; sự
lộn xộn khắp những nơi công sở, trường học; sự ô nhiễm trong hầu hết các môi
trường; sự thay đổi của khí hậu và những thiên tai luôn rình rập; đầy rẫy những
thói hư tật xấu hội,… Nhiều khi bất chợt có ý nghĩ : “Trở lại chế độ lạc hậu. sơ
khai nguyên thủy chắc sẽ làm thay đổi những điều ghê gớm mà chúng ta đang phải
đối mặt hôm nay”. Nghĩ mình cũng khùng thật
Nhưng nghĩ thôi,
chứ làm sao mà thực hiện được. Chẳng qua khi nhìn những mặt trái của xã hội cũng
thấy nản cho chính mình nữa. Bởi đang là sinh viên, lại học cái ngành xin việc
khó, không phải “node” nên cũng chẳng có niềm tin vào tương lai cho lắm. Nhiều
khi cũng phải tự động viên mình bằng chính cái giọng của tên A.Q đáng ghét
trong truyện của Lỗ Tấn. Nhưng chỉ là động viên để tiếp tục sống, tiếp tục học
tập, tiếp tục cố gắng và tiếp tục hy vọng thôi chứ biết làm gì được.
Thay đổi thái độ
là một điều tốt, nhưng dễ gì mà thay đổi được chứ? Trước những thay đổi của
cuộc đời chỉ biết trách mình, trách người thì chẳng hề tốt, và nếu nó không tốt
thì hạn chế nó lại là được thôi mà. Trước những sóng gió, xô bồ của cuộc đời,
hay biết bước qua những thử thách để không làm uổng cái kiếp người, uổng cái
công cha mẹ sinh ra, uổng phí tình yêu thương mà bản thân luỗn nhận được mà thôi. Tôi rất thích câu trong bài hát “Để gió
cuốn đi” của Trịnh Công Sơn và lấy nó làm tiêu chí “Sống trên đời chỉ cần một tấm lòng – Dù để gió
cuốn đi”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét