Sống trong đời sống cần có một tấm lòng!

Sống trong đời sống cần có một tấm lòng!

Chủ Nhật, 25 tháng 9, 2011

NHỚ QUÊ HƯƠNG


Quê hương ơi ! Có riêng gì “chùm khế ngọt”
Đâu riêng gì những “nón lá nghiêng che”
Quê hương là có cả những đông, hè
Có hôm quà ngọt có ngày đòn roi.

Quê hương ơi ! Riêng gì những bãi soi
Những ruộng đồng, thảm cỏ xuân xanh biếc
Quê hương có cả ngày hè oan nghiệt
Cháy trọc đồi, tóc mẹ ngả màu cam.

Quê hương là mái tranh chiều khói lam
Chập choạng tối thơm nông hương mẹ thắp
Đứa em nhỏ cột dây thay cho cặp
Trường làng xa không đuổi kịp mặt trời.

Quê hương ơi ! Ai cũng có một thời
Rồi “cơ hội” níu ta về lối khác
Bỏ người thân, người thầy tóc vương bạc
Chẳng biết gì nhau, chằng hay qua đời.

Quê hương ơi ! Riêng gì “thuở còn thơ”
Riêng gì “hàng tre, con sông xanh biếc”
Quê hương là quãng đời mang luyến tiếc
Nén cả vào một góc của con tim.

Quê hương là bức thư tình mực tím
Ngày qua ngày chưa biết cách trao nhau
Chiều ta trường một rừng tuyết phau phau
Chiếc xe đạp, tà áo em hoàng hạc !

Quê hương ơi ! Những chiều mây trắng bạc
Tháng em thơ đủng đỉnh lưng trâu về
Cha cuốc ruộng lưng khòm giữa đồng quê
Tối mịt về đèn pin là điếu thuốc.

Quê hương ơi ! Nhớ từng nét mặt người
Cười rất giòn dù cái vui đơn giản
Luống mạ non hoặc đồi trơ đá sạn
Cũng câu chào, cũng tiếng hỏi thăm nhau.

Quê hương ơi ! Nhớ cả những thân cau
Mùa bão gió gẫy ngang còn khúc gốc
Cây cầu cũ nửa kim liền nửa mộc
Chân Ngoại gầy gồng gánh ngại phải qua.

Quê hương ơi ! Nhớ cả lần cải la
Chuyện hàng xóm chó gà chui qua lại
Rồi đi xa, rồi nhớ về ái ngại
Chuyện cỏn con sao thuở ấy ồn ào ?

Quê hương ơi ! Xa rồi nhớ thành thơ
Tiếng mẹ đẻ, gặp nhau mừng không xiết
Ai cũng vậy, xa lâu rồi mới biết
Những ngôn từ không đủ viết… quê hương !
(Thơ Ngô Hữu Đoàn - ST)

Không có nhận xét nào: