Ai trong chúng ta cũng có những kỷ niệm không thể nào quên về mái trường xưa. Ở đó, mỗi người có những niềm vui, nỗi buồn, những dấu ấn không bao giờ phai nhạt.
Bài thơ “Nhớ trường xưa” của Ngô Văn Đoàn thực sự khiến tôi cảm thấy vô cùng xúc động. Nó gần gũi quá, thân thương quá! Những hình ảnh thân thuộc của cuộc sống đời thường đã lưu lại trong tiềm thức và bất chợt có đôi lúc trào dâng lên khiến cho chúng ta thấy có gì đó trào dâng, cay cay trong khóe mắt của những người xa quê.
Tôi không đọc nhiều thơ, nhất là thơ hiện đại. Nhưng có lẽ bạn hay tôi nên nghĩ lại khi đọc những bài thơ như thế này.
NHỚ TRƯỜNG XƯA
Trường lớp ơi dệt chi ngày thơ ấu
Trời sinh chi cây phượng đỏ mỗi hè
Gió làm chi công việc chở tiếng ve
Cài lên tóc những nỗi niềm mong nhớ.
Những kỷ niệm mang sắc màu sách vở
Vào trong tim xây tổ tự bao giờ
Tà áo em trên phố mỏng như tờ
Cũng xô ngã… vỡ òa trong ký ức.
Nhớ người thầy hiền vui và mẫu mực
Nhớ bạn bè thường cổ bá quàng vai
Nhớ bác phu trường vui tính khôi hài
Nhớ đêm trực trường hái dừa bị bắt.
Nhớ cánh cửa xanh tên em anh khắc
Mũi conpa nhọn hoắt dễ gì phai
Chiếc bàn gãy chân cuối lớp nằm dài
Cũng giành chỗ hẳn hoi trong trí nhớ…
Chẳng biết thầy cô ai về nhà đó
Chẳng biết bạn bè trôi dạt về đâu
Chẳng biết người em chớm mối tình đầu
Đã đọc thư tình nhét trong bìa sách?
Đêm nay ta một mình bộc bạch
Vĩnh biệt thôi! Ôi kỷ niệm học trò
Trời sinh chi loài hoa chỉ máu đỏ?
Gió làm chi cho chảy đẫm tiếng ve?
(Tập thơ “Cứ ngồi đây thôi”
Ngô Văn Đoàn ; NXB Văn nghệ 2006)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét