Sống trong đời sống cần có một tấm lòng!

Sống trong đời sống cần có một tấm lòng!

Thứ Sáu, 27 tháng 4, 2012

Những ngày nghỉ lễ… Về đâu?


Không khí sôi động của những bạn bè trong lớp, của những đứa sinh viên cùng trường chuẩn bị về nhà nghỉ lễ 30 – 4 và 1 – 5 mà thấy xao xuyến quá. Không biết đã mấy năm nay mình chuẩn bị những kế hoạch vui vẻ cho một chuyến đi chơi nhưng chẳng được. Năm nay, chắc cũng vậy quá!
Ông anh kêu lên để chơi mấy ngày, mà có nhiều chuyện nên chưa chắc đã lên được. Mai vẫn phải đi làm thêm, và ngày một trở đi thì phải học bài để chuẩn bị cho 2 môn thi giữa kì. Cái lý do học bài chẳng có nhiều quan trọng vị xưa nay mình cũng không quá đề cao việc thi cử mà cái chính là mình chẳng muốn đi. Dạo này học nghiệp vụ cả tuần, lại đi dạy thêm mấy đứa nên không có một chút thời gian để nghỉ ngơi. Cùng với 2 tuần qua, những trận cầu “Siêu kinh điển” cũng khiến cho những giấc ngủ cứ chập chờn, chẳng ngon giấc. Vấn đề học càng ngày càng khiến cho mình phải suy nghĩ nhiều hơn trước. Cứ mỗi năm trôi qua, lại gần hơn với cuộc sống và công việc. Học hành chưa đến nơi đến chốn mà nghĩ đến đủ thứ thì càng mệt mỏi thêm nữa. Kiến thức tưởng cũng kha khá mà có đến đâu đâu. Nhiều khi có những vấn đề mà nghe cứ như “vịt nghe sấm” ấy. Thảm thật!
Ông anh,bà chị, gia đình,… đến đâu cũng chẳng được. Và thực sự thì cũng chẳng muốn tới. Cứ nghĩ tới chuyện đi chơi, mà vác cái mặt “nghệt như ong ỉa” như vậy thì thà không tới còn hơn. Cái cảm giác nghỉ ngơi mà chẳng muốn đi đâu, chẳng biết nên làm gì thì thà chẳng được nghỉ còn hạnh phúc hơn. “Đau khổ của con người là khi nhìn thấy bạn bè của mình thất bại, nhưng còn đau khổ hơn khi chứng kiến người khác thành công”, đó là điều mà mình hiểu được khi xem bộ phim “Ba thằng ngốc”. “Cuộc sống này là một cuộc chạy đua, phải chạy thật nhanh. Dừng lại có nghĩa là chết”. Vậy đó, và chẳng ai chịu dừng lại. Nhưng đôi khi cuộc sống và cách suy nghĩ không đúng đắn khiến cho người ta tưởng chừng mình đang tiến về phía trước nhưng thật ra là đang đứng một chỗ, thậm chí là thụt lùi về phía sau.
Chính vì vậy mà những buồn chán bây giờ mình chịu, và cũng nhiều người chịu chỉ thực sự là bước đệm mà thôi. Biết chấp nhận cảnh cô đơn có nghĩa là biết chờ đợi những điều hạnh phúc ở phía trước. Và tôi nghĩ thế!

Không có nhận xét nào: