Ban đầu, chúng ta chẳng
có ai là bạn. Nhưng rồi cùng với thời gian, chúng ta dần xây dựng được những
mối quan hệ và có những người bạn. Đầu tiên, có lẽ là những đứa trẻ con hàng
xóm, rồi đến những đứa bạn học Tiểu học, THCS, THPT và có thể học tiếp thì sẽ
có những người bạn ở bậc đại học. Nếu theo một chu trình của cuộc sống thì khi
có công việc bạn sẽ có thêm những đồng nghiệp, và những người bạn liên quan đến
công việc của bạn.
Có được bạn đã là khó,
tìm được những người bạn hiểu mình còn khó hơn. Cuộc sống là một chuỗi những
ngày dài mà để bước trên con đường ấy, ngoài động lực là gia đình thì bạn cần
có những người bạn đồng hành.
Ai cũng có một cuộc
sống, một con đường, một hành trình khác nhau. Tôi cũng vậy. Tôi không còn
những người bạn học khi mà giờ đây tôi đang ở một nơi rất xa họ. Khi làm công
việc ở công ty, tôi có những người đồng nghiệp nhưng không lâu sau khi không
còn làm tôi đã dần bị lãng quên. Đã ít dần thời gian có thể chia sẻ những tâm
sự, những suy nghĩ tương đồng của những kẻ cùng nhau đi kiếm miếng cơm manh áo.
Ít dần đi những lần uống cà phê hàng giờ để trò chuyện, hỏi thăm nhau. Có thể
vì họ đã lập gia đình, và cũng có thể là tôi đã đi học.
Tôi học đại học sau 3
năm ngắt quãng và đương nhiên tôi trở thành một người cao tuổi trong những sinh
viên cùng khóa. Điều này xem ra không cản trở nhiều cho việc kết bạn vì thực ra
tôi cũng không đến nỗi khó gần. Và tôi đã có những người bạn.
Tôi chơi với 1 nhóm, 2
nhóm, rồi vài ba nhóm. Tôi cũng có một vài người bạn thân, trai gái đều có cả. Tưởng
chừng như những ngày tháng cô đơn sẽ dần đi qua, nhường chỗ cho những ngày tốt
đẹp sẽ đến nhưng cho đến bây giờ thì hoàn toàn ngược lại. Đầu kì 1 của năm 3,
tôi không còn một người bạn cùng lớp, cùng phòng, cùng chia sẻ những tâm sự
nữa. Cuối kì 1, tôi không còn chung đường với một người cùng tôi đi qua hơn 1
năm của những tháng ngày hạnh phúc. Đầu kì 2, thằng bạn cùng quê lấy vợ - đồng
nghĩa với thời gian gặp nhau không còn như trước nữa. Và từ sau Sinh nhật lần
thứ 21 của một người bạn cùng lớp mà tôi coi như em gái, hình ảnh đó cũng hoàn
toàn sụp đổ. Tất cả, vì sao chứ?
Lên lớp, đối diện quá
nhiều điều, chưa bao giờ tôi sống những tháng ngày chán nản như mấy ngày này.
Cảm giác hụt hẫng về tình cảm, về tình bạn đã khiến cho chính cái con người vốn
yêu đời này cảm thấy bức xúc, cũng có thể gọi là bế tắc.
Mất dần đi những người
bạn, cũng là lúc mà chúng ta nên dành một chút thời gian để suy nghĩ lại về
mình. Chúng ta cần có những người bạn để cùng bước, nhưng không phải ai cũng có
thể cùng bước với chúng ta. Nếu như lỗi vì mình, có lẽ phải làm hết mình để giữ
lấy tình bạn đó trước khi quá trễ. Nếu những người đó đã thay đổi, thì có lẽ
nên quên họ đi để sống, và để có được những người bạn mới.
Bạn bè không bao giờ bỏ
ta trong những lúc khó khăn. Bởi thế lúc khó khăn ta mới hiều được ai là bạn
thực sự. Có bạn, thì cũng có thể sẽ mất bạn, đừng cố gắng “giữ những mối quan hệ không vĩnh viễn”.
1 nhận xét:
co ve la nguoi song rat tam trang nhi?
Đăng nhận xét