Không thể dùng một từ ngữ nào để có thể nói được hết cái cảm giác của
Tết năm nay – xuân 2012. Chẳng thể biết được chuyện gì đang tới với vùng đất
quê hương mà mình đang sống, chỉ có thể cảm nhận được rằng cái không khí sống ở
những nơi phồn hoa đô hội đã về tới nông thôn và kéo dần đi hết tất cả những gì
thân thương nhất khi ai đó nhớ về quê hương của mình. Buồn thật!
Ai cũng cứ ngỡ người ngoài Bắc thật hạnh phúc khi họ được về quê trong
dịp cuối năm để đón Tết cùng gia đình,cho dù họ có phải chịu đựng một năm ròng
kiếm ăn,chăm lo cuộc sống. Điều đó cũng chẳng phải là không có lý vì ngay cả
mình, một người thanh niên xa quê đi học cũng cảm nhận và quyết tâm trở về một
cách dứt khoát mà không hề có một chút gì vướng bân. Hai năm trước cũng thế,
cho đến khoảng thời gian trước Tết này cũng vẫn thế. Nhưng bây giờ - cuối ngày
mùng 3 Tết, luận điểm này trở nên mong manh hơn bao giờ hết.
Xuân 2012 lạnh hơn năm 2011 và xuân năm 2012 cũng buồn hơn rất nhiều
so với năm 2011. Cái buồn có lẽ đã đến từ khoảng thời gian trước nhưng không
thể hiện rõ trong 3 ngày đầu năm. Không phải không có những chỗ để đi chơi, để
trò chuyện, thậm chí là nhậu nhẹt nhưng chẳng hiểu sao bàn chân lại chẳng thể
nào muốn bước tới. Có cái gì đó ở đây khiến cho người ta dần xa nhau và có cái
gì đó từ sự no đủ khiến cho người ta không thèm thuồng dịp lễ Tết nữa. Họ chỉ
nghĩ tới Tết như một sự thực rằng sẽ tốn kém trong sự chuẩn bị và thức ăn, đồ
uống để đãi khách. Có phải cái thực dụng, sự giàu có càng khiến cho con người ta
quên đi những giá trị truyền thống của làng quê, của dân tộc, của đất nước mình
sao?
Không có những điều mới từ những chuyến đi du xuân lên vùng cao, thăm
non và ăn Tết cùng những người miền ngược với những phong tục đón xuân mà dân
tộc họ còn được giữ gìn. Cái Tết như cái Tết của người Kinh vài ba năm trước
đây nhưng cũng khiến cho người ta ngẫm ra nhiều điều. Trong cuộc sống, thay đổi
là điều tốt nhưng nếu thay đổi quá mức, thậm chí làm mất đi cả những giá trị
tốt đẹp thì có lẽ phải gọi là thay thế. Cái Tết của dân tộc Việt, cũng chẳng
thể được thay đổi trong ngày 1 ngày 2.
Nhìn cái không khí này, chẳng biết quyết định về nhà dịp này của mình
có phải thực sự là 1 lựa chọn đúng đắn hay không? Chỉ biết chắc chắn rằng nếu
cứ đà này thì mọi năm sẽ có ít người về quê ăn Tết hơn và người Bắc dần dần sẽ
mất Tết.
Lạnh, chẳng muốn đi đâu. Lại thêm cả một vấn đề nghiêm trọng này nữa,
chắc có lẽ cũng chỉ ở nhà là tốt nhất. Không say, không mệt, không thiếu ngủ,
không lo âu,… thì chắc rằng mình hay người khác sẽ béo hơn được môt chút. Nghe
dễ nhỉ? Buồn thì cảm nhận được rồi, ở nhà và ăn uống điều độ thì cũng làm được
tương đối,mập hơn một chút cũng có thể,… nhưng có lẽ, ấn tượng về 1 Tết buồn
chắc sẽ mãi in sâu!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét