Năm nay, Noel không có ai bên cạnh,
không có người trò chuyện, tâm tình. Chỉ còn đây những giây phút đơn côi nhìn
ngắm từng làn xe qua với những tâm sự chất chứa. Do đâu? Có ai mà biết do đâu
chứ?
Có đôi khi bạn hay trăn trở về một vấn
đề gì đó, đương nhiên thời gian đi chơi của bạn sẽ không còn nhiều như trước,
cũng không còn đem lại niềm vui cho bạn nhiều như trước. Dẫu biết rằng có thể
những phút giây ấy còn đáng vui hơn những gì trước kia bạn đã có. Nhưng làm sao
mà vui được.
Năm nay, Noel xong là thi luôn. Thời
gian ôn bài chẳng có bao nhiêu nên cũng phải tranh thủ học một chút. Đôi khi, cũng có những
niềm riêng muốn viết lên Blog để có ai đó đọc và chia sẻ nhưng thấy khó quá. Người
ta có lẽ cũng đọc, cũng hiểu, nhưng dễ gì người ta chia sẻ. Cuộc sống mỗi người
mỗi khác, công việc mỗi người mỗi khác, và tình yêu thì mỗi người cũng mỗi
khác. Vậy nên, bao nhiêu tâm sự, bao nhiêu suy nghĩ, bao nhiêu đau buồn ít khi
san sẻ được cho nhau. Dẫu biết rằng con người sống cần nhiều tình thương và sự
quan tâm hơn nhưng thực hiện thì đâu có phải dễ. Lắm lúc muốn chia sẻ cùng ai
nhưng lại sợ người ta chẳng hiểu mình, rồi cũng sợ người ta hiểu mình rồi khiến
người ta suy nghĩ, bận tâm thêm. Thế là tất cả chỉ một mình giữ, một mình có,
và mãi chỉ có một mình.
Ai cũng có những lúc đi dạo ngoài đường,
không phải với mục đích là đi thể dục hay giải trí mà lắm lúc cũng vì mạng tâm
sự. Người ta chẳng hiểu vì đâu mà bước chân cứ tìm lại những nơi vốn đã thuộc
về ký ức, những ký ức đáng ra phải để nó nhạt nhòa và tan đi như nó vốn sinh ra
chẳng phải cho ta vậy. Quá khứ, ai mà chẳng không nhớ, ai mà chẳng không buồn
khi những ngày tháng tươi đẹp từng có bây giờ tan như mây khói. Ai mà chẳng day
dứt vì những điều mình làm đã mang lại nỗi buồn, sự đau khổ cho bạn bè, người
thân…
Thế rồi, Noel cũng đến. Nó mang cho
chúng ta cái giá lạnh không phải lễ nào trong năm cũng có. Cứ thế, nó làm cho
chúng ta thích ra đường nhưng rồi phải run lên khi không hiểu vì sao chúng ta
lại ra đường. Đơn giản vì chúng ta muốn hiểu thêm cuộc sống, muốn tìm điều gì
đó ở những người khác mà chúng ta không có. Muốn đi tìm vui giữa những quãng
đời hư vô, bất tận. Để rồi nhận ra chúng ta cũng chẳng có được gì ngoài những
cơn lạnh dài muôn kiếp.
Thôi thôi, cứ nói nữa kẻo thành nhà văn
mất, tốt nhất cứ vui vẻ với cái không khí lạnh này, cứ cảm nhận từ từ cái Noel
buồn bã này. Rồi cũng có lúc chúng ta sẽ không ý thức được là chúng ta còn
lạnh, và còn buồn nữa. “Hết nỗi buồn,
đương nhiên sẽ còn lại niềm vui; Hết khổ đau, biết đâu là hạnh phúc!”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét