Không
hiểu sao cả ngày hôm nay tôi không thể nào vui lên được một chút. Hình như có
quá nhiều chuyện đã xảy ra khiến cho bản thân không kịp thích ứng. Hậu quả cũng
chẳng có gì to tát, chỉ là cảm giác mệt mỏi và buồn chán vây quanh mà thôi.
Khó
hiểu thật, mọi chuyện như đã được sắp đặt từ trước. Những điều không hợp ý cứ
tự nhiên đến một cách vô tình khiến cho bản thân không thể không nghĩ, nghĩ rồi
chỉ thấy bế tác, không thể tìm ra con đường nào khác, chỉ thấy toàn ngõ cụt.
Hôm
nay đi xin giấy tờ thấy mệt quá, lại chứng kiến mấy vụ tông xe trên đường nữa,
thành ra thần kinh chịu nhiều sức ép. Tự nhiên cảm thấy đau đầu, hình như cái
bệnh “thiếu máu lên não” lâu nay ẩn tích có dịp trở về quấy phá, chọc giận. Cảm
nhận được nó mà chẳng thể làm gì, chẳng chống đỡ được, mình thấy mình thật yếu
đuối.
Học
hành ngày một sa sút, cầm tấm giấy khen “Sinh viên khá” mà cảm thấy tủi hờn. Thời
gian thì chẳng có thể quay lại, chẳng thể làm điều gì đó khi mà mình mắc phải
sai lầm cả. Con đường phía trước còn dài quá, mịt mờ quá, làm sao để có thể tìm
ra một con đường riêng cho mình mà cảm thấy tự tin khi bước đi quả thật là một
điều vô cùng khó.
Mấy năm trước tôi có yêu một người con gái ở Buôn Ma Thuột, mối tình ấy kéo dài được mấy tháng và tan vỡ khi tôi đi học được hơn 2 tháng. Hôm nay 21 - 10 là ngày sinh nhật của cô ấy. Nếu như 2 năm trước, buổi sinh nhật của người đó mang đầy ý nghĩa với tôi thì giờ đây đã không còn phần cho tôi nữa. Người con gái ấy có một tình yêu mới, một gia đình mới và đang hạnh phúc bên tổ ấm đó. Tình yêu chỉ còn lại những hoài niệm xa xăm không điểm dừng và khép lại với nỗi đau của một kẻ chung tình mà thôi.
Mong mỏi có một tình yêu đến, vun đắp cho nó lớn hơn và kết quả là ngậm ngùi nhìn nó ra đi. Cố hiểu rằng nó không phải là của mình mà nhiều khi làm được thật khó. Chẳng lẽ tình yêu chỉ toàn nỗi buồn chán hay sao?
Nhưng nhiều
khi thấy mình yêu thương cũng hay hay, nhưng nhiều khi có điều gì đó khiến cho
chúng ta chẳng thể nào tập trung cao độ vào một vấn đề gì đó được. Nhiều khi
nhớ lại câu nói của nhân vật Lý Mạc Sầu: “Hỡi thế gian tình ái là chi? / Mà đôi
lứa thể nguyền sống chết” rồi lại mỉm cười trong nhu dại.
Trong
thần thoại Hy Lạp, thần tình yêu với đôi cánh xinh xắn, mang mũi tên tình ái đi
giúp con người tìm được tình yêu đích thực của mình. Nhưng khốn nỗi, thần tình
yêu vốn lại bị mù, nên… mới thế. Mới yêu thì thấy gì cũng đẹp, cũng cảm thấy
hạnh phúc. Nhưng rồi thời gian cứ trôi đi, chúng ta càng ngày nhận ra có quá
nhiều điều khác biệt mà chúng ta khó có thể san lấp. Dẫu chúng ta đã từng ngày
cố gắng để xích gần lại, nhưng khi nào đó chúng ta cảm thấy mệt mỏi, chúng ta
ngồi lại ngẫm nghĩ, chợt thấy khoảng cách ấy hình như lại đang giãn ra thì
phải.
Khi
tình yêu đã như trái chín trên cành, bất chợt nhận ra có quá nhiều vật cản. Để
hái nó, phải tìm ra đủ cách, và đủ cả niềm tin để với chúng mà chẳng biết có
hái được không? Chẳng biết ai đó đã vô tình hái hay chưa?... Những câu hỏi ấy
tự chúng ta đặt ra, và chúng ta phải tự trả lời. Dẫu biết rằng không có câu trả
lời nhưng cứ cố gắng vẽ ra thật nhiều, thành một thứ hỗn độn vây hãm và trói
chặt tâm trí chúng ta, và chúng ta cảm thấy bất lực.
Bài
viết “Đau khổ” trong tác phẩm “Hiểu về trái tim” đã nói: “Nếu có điều gì xảy ra, hãy thôi kêu
ca rằng mình đau khổ mà chỉ nên nói rằng nó không như ý tôi mà thôi”. Nhưng…
nói thì nói vậy thôi chứ chẳng hề dễ chút nào đâu. Bạn không thể sống mà thiếu
cảm xúc, mà cảm xúc thì không thể không có nỗi buồn, có sự đau khổ.
Hãy
tập sống chai lì trước đau khổ chứ không phải là quên nó đi để sống chứ không
phải lãng quên nó. Vì cuộc sống vốn là như vậy, chúng ta không thể thay đổi đi
được. Chấp nhận và xuôi thuận là một thái độ bạn và tôi phải làm được trong
cuộc sống hôm nay!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét