Cô bé
có nụ cười lặng lẽ
Trông
thật xinh mà cũng thật buồn
Ta yêu
giọng em cười khe khẽ
Cả nét
buồn nhân dáng dễ thương.
Cô bé
dấu môi cười ngượng ngập
Sợi
nắng vô tình làm em chớp mắt
Cho
mắt nai nhẹ khép mi gầy.
Cô bé
đứng chờ buổi chiều tan học
Mong
cô bé đừng đợi ai đưa đón
Cho
anh theo cô như bóng với hình.
Cô bé
về bàn tay nắm tay
Của
một người yêu dáng dấp hao gầy
Của
một người anh hay người thân thuộc
Cũng đủ
anh buồn ....cô bé có hay ?
ST.
Trước
đây, trong thời gian học trung học phổ thông, tôi có thích một người con gái –
người mà cách đây hơn 2 năm, khi tôi về nhà làm thủ tục nhập học đã lên xe hoa
theo về nhà chồng.
Cũng
không rõ rằng đó có phải là tình yêu không ? Chỉ biết rằng đó là những rung
động đầu đời của một chàng trai mới lớn, là cái xao xuyến của một người bạn
khác giới thân thuộc, cái ánh mắt thơ dại của những đứa trẻ chưa hề biết mùi
đời,… Có lẽ nó giống như câu thơ Xuân Diệu đã viết: “Lần đầu rung
động ngỡ thương yêu” mà thôi.
Mãi
sau này, sau 3 năm nghỉ học - quãng đời lang thang kiếm sống mà không hề biết
đến tương lai, tôi mới nhận ra đó là những rung cảm thật sự và rất sâu sắc. Có
lẽ đó là mối tình đầu của tôi thật, một mối tình không lấy gì làm vui cho lắm
các bạn nhỉ?
Đôi
khi trong tôi lại hiện về cái hình ảnh thân thuộc ấy trong những buổi tan
trường. Cứ nhớ cái hình ảnh nhỏ bé của cô bạn thân tôi thầm thương trộm nhớ.
Ngồi trong những buổi chiều mưa dài đằng đẵng, mới thấy nhớ những bữa cơm ấm áp
nơi phòng trọ của cô bé ấy. Những món ăn làm nhớ lại một thời đói khổ của học
sinh và cũng mang đặc trưng của vùng quê nghèo.
Cứ
nhớ mãi cái dáng cao, cái thân hình đậm và vẻ mặt lo lắng của người đó khi cầm
chiếc ô đi kiếm bạn về phòng ăn cơm vì sợ bạn mình đói. Cũng nhớ mãi những hôm cả
nhóm bạn cùng nhau trốn học ra ngoài, đi xe đạp ra bãi bồi nơi sông Chu chảy qua để la hét để đến khi ra về, mặt đứa nào đứa
nấy cũng như tắm nắng vậy.
Thực
ra thì tôi thích người đó là điều mà bản thân tôi không thể phủ nhận được.
Thích thầm thì cứ ôm nỗi nhớ thầm mà đâu có dám nói. Cảm giác tự ti của tôi lớn
quá, thành thử tôi chẳng thể nào nói lên lời. Và, suốt 3 năm sau cũng vậy. Do
cuộc sống lận đận, tôi vẫn không thể nói cho nhẹ lòng.
Tôi
định khi nào trở về quê, gặp lại người đó chỉ để nói ra thật lòng rằng thực sự
thì tôi có tình cảm với cô ấy. Và rồi ngày đó cũng đến… Tôi về quê… Gặp em,
nhưng trong một hoàn cảnh không như tôi tưởng. Em sắp đi lấy chồng.
Ngày
người đó cưới cũng là ngày tôi đi vào trường nhập học nên tôi không thể dự. Khi
đó em đã là một giáo viên dạy tiểu học vừa tốt nghiệp Hệ cao đẳng còn tôi mới
bắt đầu cuộc đời sinh viên. Buổi tối hôm đó tôi đi dự tiệc cưới cùng với mấy
đứa bạn để ngày ngày mai đi(vì ở quê trước khi cưới thì ngày trước đó thường tổ
chức ăn uống). Vì không có thiệp mời (do không biết tôi mới về) nên sự xuất
hiện của tôi là một sự bất ngờ đối với hầu hết mọi người, nhất là cô dâu sắp
cưới. Thấy tôi cao hơn, mập ra và trắng lên ai cũng chọc thấy ngại. Chỉ có cô
bạn tôi là chỉ nhìn và mỉm cười. Tôi hiểu ý nghĩa của nụ cười ấy – một nụ cười
động viên của những người bạn tốt, luôn lo lắng cho nhau. Tôi đã từng quyết
định sai lầm khi không tiếp tục học, và hôm nay cô ấy vui vì tôi đã làm được
điều mà không phải ai cũng làm được.
Vậy
là cái ý định ấy tôi không làm được. Không phải vì tôi không thể cố gắng làm mà
tôi không muốn làm nữa. Thực sự, ý định đó giờ đây đã không còn ý nghĩa.
Nhìn
cái dáng người ấy hôm nay đã khác. Cô ấy không còn là người bạn học của tôi hơn
3 năm về trước mà bây giờ đã trở thành một cô giáo. Hình bóng ấy đã được gửi
gắm vào một người mà cô ấy lựa chọn. Tôi thật vui vì hạnh phúc đang rộng mở ở
phía trước. Còn tôi thì nó đang ở xa lắm, mịt mờ lắm, trắc trở lắm. Chỉ biết
rằng mình sẽ phải phấn đấu thật nhiều để có không phụ lòng những người thân
yêu, những bạn bè luôn luôn lo lắng và động viên cho mình. Cũng cố gắng để hình
ảnh ấy sẽ trở thành dĩ vãng, để nó trở thành một ký ức đẹp, được chôn chặt vào
nơi sâu thẳm của tâm hồn. Nhìn lại bóng hình “em” một lần nữa để khắc ghi một
nét vào trái tim đang như rớm máu. Tạm biệt em!
Nhiều
hôm tôi lang thang trong sân trường tôi đang học hay ngồi bên đường buổi tan
học để nhâm nhi ly cfe, hút điếu thuốc để tìm thấy đâu đó một bóng hình quen
thuộc. Dẫu biết rằng, hình ảnh đó đã rất xa xôi, đã không còn là cái hình ảnh
thân thuộc ngày trước và nó đã thuộc về ai đó nhưng vẫn tìm kiếm trong vô vọng.
Việc
có tình cảm đầu đời như vậy không hẳn ai trong chúng ta cũng có. Đối với tôi,
tuy nó chỉ là một mối “tình lặng” – một “tình
yêu mang theo” nhưng tôi luôn trân trọng nó. Đôi khi “Nghĩ
về cái đã qua mình thấy hối tiếc”, nhưng không phải là cái hối tiếc của
việc không có được người mình yêu mà chỉ tiếc rằng không thể trở lại như ngày xưa
thôi.
Nhớ
về một bóng hình, nhớ về “Cô bé không phải của anh” đôi khi
cũng thấy buồn – cái buồn mang hơi thở dài và đơn côi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét