Sống trong đời sống cần có một tấm lòng!

Sống trong đời sống cần có một tấm lòng!

Thứ Sáu, 8 tháng 6, 2012

NÊN HAY KHÔNG?


Có những điều bạn nghĩ rằng nó sẽ làm bạn tốt hơn nhưng không phải vậy. Tôi cũng nghĩ: trong cuộc sống này không phải cái gì cũng có thể làm vì không phải cái gì cũng tốt, vậy sẽ có chuyện là nên làm hay không? Bài viết này xin được mạn phép đưa ra những điều mà tôi tâm đắc về chuyện “nên hay không nên”.
1.      Không nên giấu diếm cảm xúc của mình quá nhiều.
Bạn nghĩ rằng mọi người sẽ yêu quý mình hơn nếu lúc nào nụ cười cũng thường trực diện trên khuôn mặt bạn. Đôi khi điều đó là đúng, người ta sẽ thấy bạn là một người đáng yêu, lạc quan và dễ gần. Nhưng nếu phải giả tạo quá nhiều như vậy, bạn sẽ tự mang đến cho mình sự mệt mỏi. và chuyện cười cả ngày sẽ biến bạn thành một người bị chai sạn cảm xúc. Tốt nhất là hãy thể hiện rõ tình cảm thật của mình, hãy buồn khi bạn buồn, hãy khóc khi bạn muốn khóc và gào lên khi bạn sợ hãi. Đừng bao giờ đeo cái mặt nạ cho mình bởi nếu bạn làm như vậy thì bạn cũng chỉ sẽ nhận được những nét mặt tương tự mà thôi.
2.      Không nên tỏ ra quá thận trọng.
Với bất kí ai trong chúng ta, thận trọng là một chuyện tốt. Tuy nhiên, để thận trọng trở thành rón rén thì quả thật là hỏng hết. Bạn đang muốn làm nhưng lại sơn không biết mình có đủ khả năng hay không? Bạn không dám kêu khi thấy một tên cướp đang móc ví của người bên cạnh vì sợ nó…đánh mình. Bạn thấy mình có khả năng thiết kế, hát, nhảy, múa,… nhưng không dám đi thi vì sợ sẽ trượt… Hàng ngàn công việc chúng ta có thể thực hiện nhưng chúng ta lại không làm. Đó là nhút nhát, rụt rè chứ không phải là thận trọng. Nếu thận trọng kiểu đó thì chắc chắn bạn không thể đạt được thành công và cũng chẳng bao giờ được nếm trải những cảm giác thử thách. Bạn phải mạnh dạn hơn và làm bất kì việc gì khi có cơ hội. Hãy tập ngã (nghe thật vô lí) trước khi biết đứng vững (hợp lí – giống trẻ con quá).
3.      Bạn không nên xây dựng quá nhiều tham vọng.
Bạn muốn là người thật thành công, bạn muốn có thật nhiều tiền, đạt được vị trí cao trong xã hội,…bạn muốn mọi thứ và đôi khi cứ cắm đầu theo đuổi những tham vọng xa với đó. Bạn có hiều thành công có nghĩa là gì không?
Thay vì cố gắng giành được mọi thứ, bạn hãy cố gắng đạt được những gì thích hợp mà đó là những thứ tốt nhất cho bạn. Hãy đặt cho mình câu hỏi: Điều gì quan tọng và cần thieeyf cho bạn ở thời điểm hiện tại. Hãy lên kế hoạch cụ thể và thực hiện từng bước một. Chúng ta có thể làm bất cứ điều gì nhưng không có nghĩa là chúng ta làm được tất cả mọi việc, 2 khái niệm đó hoàn toàn khác nhau đó các bạn ạh.
4.      Không nên xét nét bản thân mình.
Trong cuộc sống chúng ta, có nhiều thứ không hoàn toàn giống nhau. Chính vì thế mà bạn luôn lo lắng rằng mình kém cõi nhất quả đất, bạn thấy ai cũng hơn mình. Đôi khi bạn thấy mình thật vô dụng và sự có mặt của bạn quả là thật thừa thải. Đây chính là một cách nghĩ có thể giết chết bản thân một cách nhanh và hiệu quả nhất. Hãy hiểu rằng ai cũng có bản lĩnh, cá tính và tài năng riêng của mình. Vấn đề bây giờ là bạn phải phát huy và chứng tỏ cho mọi người thấy, chứ không phải là rầu rĩ và buông xuôi như vậy. Bạn luôn so sánh với những người hơn bạn, và bạn cảm thấy tủi lòng với kết quả mà mình nhận được. Rồi bạn đâm ra thù ghét bản thân mình. Bạn phải nghĩ rằng nếu bạn không yêu được chính con người bạn thì làm sao người khác có thể yêu được bạn đây. Bạn là chính bạn, không thể giống ai khác – đó là thứ duy nhất mà bạn có chứ không phải người khác. Hãy cố gắng giữ gìn và làm cho mọi người thấy những điều bạn có tuyệt vời như thế nào nhé!
5.      Và những gì bạn nên ghi vào bộ nhớ.
-     Nên yêu quý và đối xử tốt với bản thân bạn giống như bạn đối xử với những người mà bạn yêu quý.
-     Hãy đối xử tốt với mọi người theo cách mà bạn muốn mọi người đổi xử lại vởi chính bản thân mình.
-     Không phải quá cổ hủ nhưng bạn cũng đừng nên bỏ qua những gì thuộc về truyền thống, hãy biết kính trọng những người lớn hơn mình.
-     Nên dành thời gian chú ý đến sức khỏe của mình.
Cho mọi người thấy con người và cách sống, cách làm việc của mình là đúng với ước mơ và lý tưởng của mình các bạn nhé!

Thứ Ba, 5 tháng 6, 2012

LUẬT VÀ TÌNH YÊU


Mọi tình yêu trên đời đều hợp pháp
Có luật nào cấm hai đứa yêu nhau
Cái nhìn đầu đã thẩm định từ lâu
Hai ánh mắt như những điều khế ước
Điều khoản con tim không bao giờ định trước
Điều lệ tình anh cũng đã thực thi
Rất yêu em nhưng anh chẳng có chi
Anh chỉ có con tim làm thế chấp
Quyền lợi của anh là nhìn em ngây ngất
Nghĩa vụ là nhung nhớ mỗi khi xa
Nhưng việc đời luôn tranh chấp với ta
Mải công việc anh để em buồn nhớ
Tội của anh thật khó tha mà dung thứ
Hình phạt là em giận dỗi với anh
Và mức án-lặng im em không nói
Nhưng khiếu nại của lòng ai đã tới
Giữa công đường của toà án con tim
Nắm tay em trong giây phút trang nghiêm
Toà tuyên bố :anh yêu em trọn đời trọn kiếp !

Thứ Sáu, 1 tháng 6, 2012

NGÀY TRẺ CON NGHĨ CHUYỆN NGƯỜI LỚN


Ngày 1 – 6 này, trẻ em Việt Nam và thế giới đón nhận rất nhiều sự kiện đặc biệt hấp dẫn. Tất cả trẻ em được sống hết mình trong tình yêu thương của gia đình và người thân. Thật hạnh phúc khi nghĩ về những điều đó!
Trở lại trước đây mười mấy năm, chúng ta cũng là thiếu nhi, cũng được vui vẻ được chúc mừng, được phát kẹo, được đến “Nhà văn hóa” để nghe ca hát, chúc mừng. Nghĩ lại cũng thấy vui mà cũng lắm cái tủi.
Ngày 1 – 6 ở quê tôi đang vào mùa gặt lúa chiêm xuân. Cùng với cái nắng mùa hè gay gắt, nghạt thở của vùng quê Thanh Hóa (Khu IV cũ) thì không có điều gì đáng sợ hơn. Lúc đó nhà tôi nghèo, mà có thể nói là quê tôi hầu như nhà nào cũng vậy, có thể nói là đói kém là đúng nhất. Để có được một buổi tối ăn kẹo, ca hát như vậy chúng tôi phải ở ngoài đồng cả ngày. Có thể cũng “chẳng làm nên cái tích sự gì” (theo như lời bà nội tôi hay nói) nhưng dù sao ra đồng vẫn thật vui. Ở đó, chúng tôi chăn bò, cắt cỏ, gặt lúa,… và nhảy tưng tưng lên những đống rạ đã được phơi khô và chất thành từng đống ở đó. Rồi đến đêm đi chơi, đứa nào cũng nổi từng đám rôm ngứa chân tay cựa quậy miết (nghịch cho lắm, rồi đến đêm ngứa tha hồ mà gãi, hic). Chúng tôi – nhưng đứa trẻ nông thôn vất vả nhưng vui thật đó, nhưng chắc gì những đứa trẻ con ở thành phố đã có. Ôi trẻ con! Nghĩ thật là vui!
Giờ đây đã lớn, và thực sự cũng chỉ là cái lớn về thể xác chứ tinh thần còn trẻ con lắm. Vì tôi là đứa con út nên lúc nào tôi cũng được chiều chuộng, yêu thương nhất nhà. Vậy mà giờ đây, đã hai mươi mấy tuổi rồi vẫn tưởng mình là một đứa con nít, mùng 1 – 6 vẫn đi chơi tung ta tung tăng, hic… Mà cũng đơn giản vì nó sống xa quê, nghĩ lại mà thèm một chút hơi ấm của gia đình, và tự an ủi mình bằng cách vô tư một ngày trong chuỗi ngày âu lo mà thôi.
Dù sao tôi đã quyết định và phải thực hiện được ước mơ của mình. Dẫu biết là với thời điểm hiện tại, thì cái ước mơ đó còn xa vời lắm. Học mới xong năm 3, mà tương lai dường như đã trở nên mịt mờ hơn. Khó nói thật! Tất cả nhưng ước mơ của hắn đâu hết, chỉ còn lại những thứ “không đâu” ở trong đầu mà thôi.
Hồi trẻ con tôi ngoan và học giỏi lắm. Nhà tôi ai cũng tự hào. Mọi chuyện cứ như thế cho đến năm lớp 7 rồi dần dần đi xuống vào các năm học tiếp theo. Lớn lên tôi làm được nhiều việc, nhưng đúng ra mà nói thì công nhiều hơn tội với gia đinh, có nghĩa là làm cho bô mẹ tôi “muối mặt” hơn là “mở mày mở mặt”. Cũng mang tiếng là học sinh giỏi cái này cái khác đấy, nhưng mà so ra thì cũng chả được cái gì. Thành công có, thất bại thì “có mà đầy”, hic…
Sau mấy năm đi làm, lại chán, và lại học. Cuộc đời dường như muốn cho tôi trở về cái vòng lẩn quẩn của học, mà lại là học văn mới hay chứ. Sau mấy năm học, bữa nay mới đón nhận cái Tết của mình (tôi vẫn coi mình là thiểu nhi nên ngày này của tôi là đúng rồi, hi…). Nghĩ lại, thấy xót xa cho mình quá.
Đến nay, cái thời khắc mà hai mươi mấy tuổi đầu trong cuộc đời, dường như tôi chẳng làm được gì cả. Thất bại thật nhiều và những kinh nghiệm nhận lại cũng thật nhiều. Người ta bảo: “Thất bại là mẹ của thành công”. Điều đó chứng tỏ tôi mới chỉ có “mẹ” mà chưa có “con” của “mẹ”. Nghĩ cho cùng, đôi lúc tôi cũng hay vận dụng vài câu của nhà “thiên tài học” A.Q vào cuộc sống, nhất là khi thất bại. Và cho đến nay, những điều đó dường như đã giúp cho tôi trở lại đúng quỹ đạo của cuộc sống mà tôi muốn. Cuộc sống ấy sẽ dẫn tôi đến đâu? Thành công sẽ đến hay thất bại cứ mãi theo đuổi? Đó là những điều mà tôi không quan tâm thật nhiều. Chỉ biết bây giờ nên sống đúng nghĩa như một đứa sinh viên, chăm lo học tập và thu thập thật nhiều kiến thức mà thôi. Lấy quan điểm nhìn nhận người thành công và người thất bại (không phải kẻ thất bại), xin được trích dẫn bài viết sau:
THÀNH CÔNG VÀ THẤT BẠI
-     Người thành công biêt chính xác những gì mình muốn, tin tưởng vào khả năng của mình và sẵn sàng cống hiến hết thời gian của cuộc đời để đạt được điều đó.
-     Người thất bại không có mục đích cụ thể cho cuộc sống, luôn tin rằng mọi thành công đều là kết quả của vận may và chỉ thật sự bắt tay vào việc đó khi có sự thất bại từ bên ngoài.
-     Người thành công có khả năng ảnh hưởng đến những người xung quanh và hợp tác với họ trong thái độ thân thiện.
-     Người thất bại tìm thấy khuyết điểm của mình ở người khác.
-     Người thành công chỉ bày tỏ ý kiến về những điều mình biết và họ hoàn toàn có thể thực hiện điều đó một cách rất khôn ngoan.
-     Người thất bại phát biểu ý kiến về mọi vấn đề mà họ chỉ biết chút ít hoặc hoàn toàn không có một chút kiến thức gì về chúng.
-     Người thành công dung hòa quan hệ với tất cả mọi người mà không quan tâm đến lợi ích đạt được.
-     Người thất bại chỉ nuôi dưỡng những mối quan hệ với những ai mà từ đó mà họ có những thứ họ muốn.
-     Người thành công luôn trau dồi kiến thức và mở rộng lòng khoan dung. Họ sống đến quyền lợi chung của cộng đồng.
-     Người thất bại có trí tuệ hạn chế, sự vị kỷ chiến thắng lòng vị tha. Vì vậy mà họ tách khỏi những cơ hội thuận lợi và mối quan hệ thân thiện với xã hội.
-     Người thành công biết theo kịp thời đại và xem đây là một trách nhiệm quan trọng để biết được điều gì đang diễn ra.
-     Người thất bại chỉ quan tâm đến bản thân với những nhu cầu trước mắt và bất chấp mọi thứ để thực hiện, không cần biết điều đó tốt hay xấu.
Tôi viết bài này không phải viết khi tôi đã thành công mà là lúc tôi chưa từng đón nhận thành công. Điều đó có thể hiểu được rằng trong cuộc sống này, dẫu khó khăn và thất bại lớn như thế nào thì chúng ta hãy dũng cảm đứng dậy và bước tiếp. Hãy nghĩ rằng: “Cuộc sống này không có đường cùng, chỉ có những ranh giới”. Việc của chúng ta là biết vượt qua những ranh giới ấy. Hiểu đơn giản nhất là “sau bóng đêm… bao giờ cũng là bình minh”.
Thật ra, đây chỉ là những quan niệm của thời phong kiến hay quan niệm của Nho giáo nhưng nó vẫn có giá trị sống mãi với thời gian. Hãy thử cảm nhận và  xem mình là người như thế nào các bạn nhé!