Sống trong đời sống cần có một tấm lòng!

Sống trong đời sống cần có một tấm lòng!

Thứ Bảy, 25 tháng 2, 2012

KHÔNG ĐỀ


Sắc lá phong rực vàng thêm lần cuối
Trái mùa thu chín vội trước khi xa
Như ngọn đèn lửa bùng lên rực rỡ
Ánh hoàng hôn rực cháy trước hiên nhà.

Cũng có thể mùa thu chưa hết
Vẫn đang còn lưu luyến khách đi qua
Cũng có thể là tôi đến chậm
Thấy màu mây rừng lá tưởng còn thu.

Thứ Sáu, 24 tháng 2, 2012

Mệt…


4 ngày liên tục học, mà mãi đến ngày cuối mới cảm thấy thoải mái hơn 1 chút. Cosl ẽ thầy dạy cũng hay và tính tình thì cũng dễ giải nhưng do lịch học và lịch làm việc nhiều quá nên cảm thấy hơi bị mệt. Ngủ đêm thì không được trọn giấc, mà mãi mwosi ngủ được, chẳng hiểu được cơ thể mình có vấn đề gì nữa.
Thế rồi tất cả cũng xong, mọi việc đã đâu vào đấy. Trong quá trình học cũng cảm nhận được nhiều điều bổ ích mà chắc chắn sau này sẽ có những nền tảng cơ bản cho nghề nghiệp của mình. Không biết có thể làm được những điều mình mong muốn hay không nhưng thấy cuộc sống và tam lí không còn nhiều chán nản như trước. Mỗi môn học trôi qua, mỗi một người thầy được tiếp xúc, lại được ở học nhiều hơn là chỉ có những kiến thức đơn thuần trên sách vở. Càng lớn, con người ta cảm nhận được những thứ tinh vi hơn, biết sống, biết nghĩ và đánh giá những hiện tượng, những con người một cách chính xác hơn.
Không điều gì là thừa đối với mỗi con người biết lao động, biết học tập và biết khát khao vươn lên. Họ cũng có những phút giây để tự mình chìm đắm trong ưu tư, phiền muộn, đau lòng. Họ cũng biết yêu thương, quan tâm và chia sẻ. Sống được như vậy, chắc chắn mọi người xung quanh sẽ cảm thấy cuộc sống thêm thật nhiều niềm vui, không còn nghèo nàn, đơn điệu như là nó vốn có nữa.
Thôi thì, mệt hãy nghĩ, đói hãy ăn,… buồn sẽ qua, vui sẽ đến. Và tình yêu, sẽ vẫy gọi!

Thứ Năm, 23 tháng 2, 2012

Đi một chút…



Lâu lắm mình không đi chơi hồ Ea Kao, và cuối cùng thì cũng đã đi được. Cái cảm xúc laaulaau thực hiện được việc mình mong muốn đem lại cho ta những niềm vui, những suy nghĩ, những cảm xúc thật khó lý giải.
Ea kao mùa này có những điều thật hấp dẫn. Nếu chí đứng bên này bờ giống như tất cả những người bạn tre, những cặp tình nhân thì sẽ cảm nhận được cái mênh mông, cái yên tình, cái vắng lặng,… tất cả đều rất thoải mái. Nhưng nếu có thời gian nhiều hơn và dành một chút cho cảm xúc lãng mạn, thì bạn hãy chạy tới bờ bên kia của hồ. Ở đó, có một rừng cây đang rụng lá mà mỗi khi chúng ta chạy xe qua, lá bay lên, dạt theo 1 đường thẳng. Cộng với những chiếc lá đang rơi nhè nhẹ trên không trung, tất cả đã tạo nên một tuyệt phẩm chẳng thua kém gì bức tranh “Mùa thu vàng” của Levitan cả. Nếu giành một chút cho cảm xúc lắng đọng, dừng lại và ngám nhìn cũng không phải là một điều kém hấp dẫn.
Ea Kao là đây
Vào trong một chút, và cho tới khi chạy ra tới mặt hồ, bạn sẽ thấy có những chiếc chòi xơ xác còn lại trên mặt nước. Có lẽ, cũng từ lâu người ta không sử dụng chũng, không sửa sang chúng. Nhìn có vẻ thảm hại nhưng khi đã lội xuống nước và trèo lên ngồi trên đó, chúng ta sẽ mất dần đi cảm giác đang ngồi trên một địa điểm đã trôi vào quên lãng. Bạn chỉ thấy trước mắt mình cả một vùng trời, cùng nước mênh mông. Không khéo, đối với những người yêu thích và có khiều văn chương, bạn sẽ bất chợt cho ra một bài thơ xứng đáng vào tầm kiệt tác nữa cũng nên. Nói vậy thôi, đi chơi là cho tâm hồn cảm thấy thoải mái, yên tĩnh. Hãy đến, ở đó, và chỉ cần cảm nhận thôi các bạn nhé!
 

Chủ Nhật, 19 tháng 2, 2012

Ngựa và anh!


Lần đầu tiên hai đưa quen nhau
Anh chưa biết tên em, lẫn tuổi
Không nhắn tin chưa lần đối thoại
Nhưng cứ ngỡ đã gặp từ lâu.

“Gặp ở đâu? Cứ bày đặt mãi!
Ở trên lớp chứ còn ở đâu?”
Em cô gái tên H, tuổi ngựa
Ngồi trên anh có mấy dãy bàn.

Rồi một ngày anh nói thương em
Thương cô gái tên H tuổi ngựa
Anh hay đùa mình “Người coi trạm”
Điểm dừng chân nơi ngựa đi qua.

Đường em đi dài, rộng và xa
Em luôn muốn tiến về phía trước
Bước qua anh, rồi ngựa chạy mãi
Anh đợi chờ! Đếm thời gian trôi.

Em hứa rằng sẽ quay trở lại
Gặp anh và gắn bó với anh
Thế nên anh cứ chờ em mãi
Đến một ngày lỡ nhịp tương lai.

Rồi một ngày bỗng dưng em đến
Trạm đã tàn, người chẳng như xưa
Tình đã chết khi trông chờ mãi
Cũng bởi ngựa đã giết tim ai?

Say đi em


Khúc nhạc hồng êm ái,
Điệu kèn biếc quay cuồng,
Một trời phấn hương
Đôi người gió sương,

Đầu xanh lận đận cùng xót thương càng nhớ thương,
Hoa xưa tươi trăng xưa ngọt gối xưa thề tình nay sao héo!
Hồn ngã lâu rồi nhưng chân còn dẻo,
Lòng chót nghiêng mà bước vẫn du dương.
Lòng nghiêng tràn hết yêu đương
Bước chân còn nhịp nghê thường lẳng lơ.

Ánh đèn tha thướt
Lưng mềm não nuột dáng tơ.
Hàng chân lả lướt
Đê mê hồn gửi cánh tay hờ.
Âm ba gờn gợn nhỏ,
Ánh sáng phai pha dần...
Bốn tường gương điên đảo bóng giai nhân.
Lui đôi vai, tiến đôi chân,
Riết đôi tay, ngả đôi thân,

Sàn gỗ trơn chập chờn như biển gió,
Không biết nữa màu xanh hay sắc đỏ,
Hãy thêm say còn đó rượu chờ ta!
Cổ chưa khô đầu chưa nặng mắt chưa hoa,
Tay mềm mại bước còn chưa chuếnh choáng.
Chưa cuối xứ Mê Ly chưa cùng trời Phóng đãng,
Còn chưa say hồn khát vẫn thèm men.

Say đi em say đi em
Say cho lơi lả ánh đèn
Cho cung bậc ngả nghiêng, điên rồ xác thịt.
Rượu rượu nữa và quên quên hết!

Ta quá say rồi!
Sắc ngã màu trôi ...
Gian phòng không đứng vững ,
Có ai ghì hư ảnh sát kề môi?
Chân rã rời
Quay cuồng chi được nữa,
Gối mỏi gần rơi!
Trong men cháy giác quan vừa bén lửa,
Say không còn biết chi đời.
Nhưng em ơi,
Đất trời nghiêng ngửa
Mà trước mắt thành Sầu chưa sụp đổ.
Đất trời nghiêng ngửa,
Thành Sầu không sụp đổ, em ơi!

Thứ Ba, 14 tháng 2, 2012

MẶT TRỜI CỦA NHỮNG NGƯỜI KHÔNG NGỦ


Ôi mặt trời của những người không ngủ
Ngôi sao buồn với nghìn tia sáng nhỏ
Lung linh nhiều nhưng bất lực trước màn đêm,
Đưa anh về với kỷ niệm ấm êm.

Và quá khứ như em đứng đó,
Hồi hộp cháy mà không lửa đỏ.
Bạn tình ơi trông em gần mà xa,
Em sáng nhiều sao giá lạnh lòng ta?

Valentine…


Valentine này không như những Valetine khác. Nó không có những nồng nhiệt, âu yếm của tình yêu, không có những niềm vui dù nho nhỏ, phút chốc. Và Valetine này, không có tất cả…
Sao chúng ta không tự nhận mình là những người hạnh phúc trong ngày vui này? Sao chúng ta không mua những món quà có giá trị để rồi không tặng được thì cũng giữ nguyên cho mình như một kỷ niệm đáng nhớ? Sao chúng ta không đi chơi với những người bạn cô đơn để rồi tự nhận mình cũng là một người đang hạnh phúc nhỉ? Và sao chúng ta không thử nhắn cho những người mình đã từng yêu một lời chúc mừng?
Không thể, vì tất nhiên chẳng thể! Vì những điều đó thật ra cũng chẳng có ý nghĩa gì. Cần gì phải như vậy, chúng ta không nên và cũng không cần nhận một điều gì đó từ bất cứ ai. Vì bây giờ chúng ta đang như tất cả những người bình thường khác, sống một cuộc sống có tất cả những giá trị của cuộc sống. Chúng ta không có một chút cảm giác yêu đương của tuổi trẻ, không có một chút tình cảm cho và nhận, và không có một chút quà nho nhỏ cho một ai đó vào những ngày lễ đáng nhớ.
Thôi thì coi như một ngày bình thường, thôi thì coi như chẳng có một kỷ niệm nào, và chẳng có gì đáng nhớ cả. Tốt nhất, là nên thưởng cho mình một ly cà phê vào buổi tối, trò chuyện cùng ai đó về những chuyện thật vui, thật đáng cười,… thậm chí là chẳng có một chuyện gì có nghĩa cả. Thôi thì, cú như vậy…

Thứ Hai, 13 tháng 2, 2012

NẾU EM YÊU…


Nếu em yêu một người nào mãnh liệt,
Nếu không may tình yêu tắt – sau này
Xin chớ chạm vào tro tình đã chết:
Tro sẽ làm bỏng tay!

Thứ Năm, 9 tháng 2, 2012

Sống bình lặng,.. tĩnh tâm!


Cả một thời gian dài chúng ta chìm lắng trong những cảm xúc và hành động mà chúng ta không thể nào lý giải được tại sao mình lại như vậy. Để rồi một ngày chúng ta nhận ra mình đã sai, mình đã lầm,… có thể sẽ là kịp, nhưng cũng có thể sẽ chẳng bao giờ là kịp nữa.
Ngồi nhìn cái cảnh mà chàng trai nào đó cứ bứt cánh hoa hồng rồi nói: “Yêu! Không yêu! Yêu!...” mà cảm thấy nực cười. Hay thay, Con người ta mà cũng có những phút giây “điên điên khùng khùng” vậy sao?
Bạn đã bao giờ đặt vé cho một chuyến xe và chắc chắn mình là hành khách và nhìn chuyến xe đó chạy qua mà không có cách gì gọi lại được hay không? Có bao giờ bạn nhìn người mình thương yêu nhất bước đi xa, muốn gọi chỉ một tiếng nhưng không thể hay chưa? Và có bao giờ bạn từng nghĩ bạn là tất cả của ai đó để rồi một ngày bạn nhận ra mình chẳng là gì cả không?
Có hàng ngàn hàng vạn câu hỏi có trong cuộc sống của bạn. Có những thứ có thể tự bạn tìm đến, phấn đấu và đạt cho mình hay những thứ mà do người khác đem lại hay cuộc sống trao tặng, ép buộc bạn,… tất cả, bạn đều phải chấp nhận.
May mắn thay, cuộc sống của tôi không được như những người khác. Tôi không có thật nhiều bạn, không có nhiều tình yêu, không học giỏi, không sinh ra trong một gia đình giàu có,… tất cả đều làm tôi cảm thấy may mắn. Tôi may mắn vì tôi còn có những thứ ấy, một chút thôi nhưng cũng là đủ đối với những kẻ luôn biết mình là ai và mình là người như thế nào. Đôi khi, tôi cũng có những ước mơ mà nếu đặt vào hoàn cảnh hiện tại biết đâu sẽ trở thành tham vọng. Tham vọng đó có lẽ đối với người khác sẽ chẳng là gì nhưng với nhiều người thì nó vẫn được chấp nhận.
Đôi khi, trong cuộc sống có những phút giây bạn được rất nhiều, và có thể bạn sẽ mất đi nhiều hơn, thậm chí là tất cả. Cảm xúc của chúng ta bộc lộ rõ nhất khi chúng ta đau khổ cũng chỉ bởi một điều thật đơn giản “đau là sẽ khổ!”. Thôi thì nếu chúng ta chưa đau, chưa khổ hay mới nếm nhận nó như một gia vị của cuộc sống thì hãy nên cố gắng chấp nhận. Hãy cho mình một chút thời gian để tĩnh tâm, suy nghĩ. Bình lặng mà sống luôn là phương châm của những người vốn không tham lam.

Thứ Tư, 8 tháng 2, 2012

THƠ VUI… CỦA PHÁI YẾU


Những người đàn ông các anh có bao nhiêu điều to lớn
Vượt qua ô cửa cỏn con, văn phòng hẹp hàng ngày
Các anh nghĩ ra tàu ngầm, tên lửa, máy bay
Tới thăm dò những hành tinh lạ
Tài sản của các anh là tinh cầu, vũ trụ
Các anh biết mỏ dầu, mỏ bạc nơi đâu
Chinh phục đại dương bằng các con tàu
Đi tới tương là trên con đường ngắn nhất
Mỗi các anh là một nhà chính khách
Các anh quan tâm đến chuyện mất còn của các quốc gia.

Biết bao điều quan trọng được đề ra
Những hiệp ước xoay vần thế giới
Chúng tôi chỉ là những người đàn bà bình thường không tên tuổi
Quen việc nhỏ nhoi bếp núc hàng ngày
Cuộc sống ngặt nghèo phải tính sao đây?
Gạo, bánh, củi dầu chia thế nào cho đủ
Đầu óc linh tinh toàn nghĩ về chợ búa
Những quả cà, mớ tép, rau dưa
Đối với Nít và Kăng, những siêu nhân nay và xưa
Xin thú thực chúng tôi thờ ơ hạng nhất.
Chúng tôi còn phải xếp hàng mua thịt
Sắm cho con đôi dép tới trường
Chúng tôi quan tâm đến xà phòng, đến thuốc đáng răng
Lo đan áo cho chồng con khỏi rét…

Chúng tôi là những người đàn bà bình thường trên trái đất.
Quen với việc nhỏ nhoi bếp núc hàng ngày
Chúng tôi chẳng có tàu ngầm, tên lửa, máy bay
Càng không có hạt nhân nguyên tử
Chúng tôi chỉ có chậu, có nồi, có lửa
Có tình yêu và có lời ru
Những con cò, con vạc từ xưa
Vẫn lặn lộn bờ sông bắt tép
Cuộc sống vẫn ngàn đời nối tiếp
Như trăng lên, như hoa nở mỗi ngày…

Nếu không có ví dụ chúng tôi đây
Liệu cuộc sống có còn là cuộc sống?
Ai sẽ mang lại cho các anh vui buồn, hạnh phúc
Mở lòng đón các anh sau thất bại nhọc nhằn
Thử nghĩ xem thế giới chỉ đàn ông
Các anh sẽ không còn biết yêu, biết ghét
Các anh không đánh nhau nhưng cũng chẳng làm gì hết
Thế giới sẽ già nua và sẽ lụi tàn
Ai sẽ là những người sinh ra những đứa con
Để tiếp tục giống nòi và dạy chúng biết yêu, biết hát.

Buổi sơm mai ướm bước chân mình lên vết chân trên cát
Bà mẹ cho ra đời những Phù Đổng Thiên Vương
Dẫu là nguyên thủ quốc gia hay những anh hùng
Là bác học,.. hay là ai đi nữa
Vẫn là con của một người phụ nữ
Một người đàn bà bình thường, không ai biết tuổi tên.

Anh thân yêu, người vĩ đại của em!
Anh là mặt trời, em chỉ là hạt muối
Một chút mặn giữa đại dương vời vợi,
Lời rong rêu chẳng ai biết bao giờ
Em chỉ là ngọn cỏ dưới chân qua
Là hạt bụi vô tình kéo trên áo
Nhưng nếu sáng nay em chẳng đong được gạo
Chắc buổi chiều anh không có cơm ăn.

Vài đoạn thơ vui nhân dịp đầu xuân
Đùa một chút xin các anh đừng giận
Thú thực là chúng tôi cũng không sống được
Nếu không có các anh, thế giới chỉ đàn bà.
ST.