Những khi buồn, tôi thường lang thang qua những con phố dài. Đi bộ, đôi
khi cảm nhận cuộc sống diễn ra một cách nhẹ nhàng và yên tình hơn. Thỉnh
thoảng, vẫn có những chiếc xe chạy vụt qua lại thầm nghĩ cuộc sống không thể có
sự bình lặng.
Con người ai cũng có những phút giây nghĩ về quá khứ, nhất là kho mình
phạm sai lầm. Tôi cũng như vậy. Dẫu biết rằng đối với quá khứ thì việc hối tiếc
ít nhất là điều mang lại niềm vui nhưng thực sự nhiều khi cũng chẳng thể làm
được. Rồi thầm nghĩ, giá như cuộc đời là một cuốn phim tua ngược, tôi có thể
làm được những điều mà chẳng bao giờ tôi phải hối tiếc.
Nếu cuộc đời là một cuốn phim tua lại, tôi sẽ biết quý trọng hơn những
gì người thân làm cho mình. Không ham chơi, không liều lĩnh bỏ học trong những
giờ lên lớp để tham gia vào những điều không tốt bên ngoài nhà trường. Tôi sẽ
không phải làm bạn bè tôi buồn, phải lo lắng cho mình. Tôi sẽ sống như Phước
của năm 2011.
Nếu cuộc đời là một cuốn phim, tôi sẽ tua lại những cảnh nwam cấp III,
trong sân trường đời giờ lên lớp. Nhớ lại những lần tôi và những người bạn mua
bánh mì gặm nhấm đợi chờ buổi học buổi chiều. Buổi trưa dài, và cũng là lúc mấy
đứa cùng nhau hỏi nhau bài vở, đó nhau những câu tiếng Anh ngộ ngĩnh mặc dù
chẳng thằng nào học được Anh văn.
Nếu có thể, tôi sẽ không để lãng phí những giờ ra chơi, ngồi dưới gốc
câu xà cừ to lớn nhất trường để ngắm nhìn những bạn cùng lớp, cùng khóa, cùng
trường trong tà áo trắng tung bay rợn ngợp sân trường. Những khi đá cầu rồi hò
hét như một lũ điên.
Nếu có thể làm lại, tôi sẽ viết thật nhiều lưu bút cho các bạn cùng lớp
trước khi chia tay. Để mỗi khi họ mở cuốn sổ xinh xắn, họ sẽ biết rằng họ có
một người bạn vui tính nhưng nhút nhát, chẳng bao giờ phát biểu bài trong giờ
học.
Nếu có thể làm lại, tôi sẽ không quên nói với người tôi yêu quý nhất
trong 3 năm học tấm chân tình của mình. Để không phải hối tiếc khi chẳng bao
giờ nói được.
Nếu có thể làm lại, tôi sẽ không vào Dăk Lăk, không sống những ngày
tháng vô nghĩa…
Nếu có thể làm lại, tôi sẽ làm lại, tất cả…
Không! Cuộc đời không thể là một cuốn phim tua ngược, và tôi cũng chẳng
bao giờ làm được những điều bây giờ tôi nghĩ. Đơn giản, vì bây giờ, tôi không
còn như xưa…
Vậy nên, tôi biết rằng cần phải sống tốt, cần phải quan tâm nhiều hơn
đến những người xung quanh, lo lắng và giúp đỡ họ khi có thể. Tôi nên sống tốt
hơn khi bản thân không đơn độc, tôi phải sống vì gia đình, vì bạn bè, vì tình
yêu… dẫu biết rằng thiếu tôi thì cuộc sống cũng chẳng có gì thay đổi. Thế nhưng
nghĩ được và làm được cũng là một điều tốt, 1 hạt cát trong sa mạc. 1 giọt nước
trong đại dương sẽ chẳng có gì để nói nhưng hãy nên nghĩ rằng sa mạc nào cũng được
tạo nên bởi cát, và đại dương nào cũng tạo bởi những giọt nước trong xanh!