Sống trong đời sống cần có một tấm lòng!

Sống trong đời sống cần có một tấm lòng!

Thứ Tư, 28 tháng 9, 2011

CẢM ƠN


Cảm ơn cuộc đời cho anh dám yêu em
Nồng anh,
Như bờ cát choáng ngợp trước mênh mang của bể
Triệu triệu năm qua song mãi vỗ về.

Nhưng ngày mai,
Sẽ còn lại gì sau chót những đam mê
Hay em rồi cũng ra đi như chưa bao giờ đến
Đừng đổ thừa cho bức tường định kiến
Lửa lòng nào chẳng đến lúc nguôi phai!

Thì thôi,
Anh đành phải cám ơn cuộc đời
Dù tình yêu nàn và liều lĩnh
Ngay cả khi chưa biết đích đến là đâu.

Cảm ơn cuộc đời đã đưa ta đến bên nhau
Không tính trước mọi điều
Không ào ạt vũ bão
Nhưng cũng không thảnh thơi phút giây nào.

Cảm ơn cuộc đời anh có trái tim
Để choáng ngợp trước không lối thoát
Dù hạnh phúc bất ngờ trở mặt
Nâng mình lên trên cao.

Nhưng em ơi !
Bất chấp những gì chờ đợi phía sau
Em sẵn sàng phiêu lưu,
Sẵn sàng trả giá,
Sẵng sàng cảm ơn người cho anh biết khổ đau.
ST.
Anh không trách những gì cuộc đời, vì anh đã từng yêu em. Anh yêu em nhiều quá nên anh ghen tuông, trách móc em một cách vô cớ. Em giận, và em đòi xa anh. Nhưng em hãy nghĩ lại em nhé !
Buổi tối hôm nay anh đã suy nghĩ thật nhiều. Có thể điều đó đã là quá muộn khi mà anh khiến em cứ phải suy nghĩ, xứ phải khổ đau. Anh tưởng rằng mình là người mang lại hạnh phúc đến cuộc đời em mà không biết rằng vô tình anh lại làm cho em đau khổ. Để rồi hôm nay, đến lúc anh giật mình tỉnh giấc thì hình như đã quá muộn màng.
Tình yêu là gì khiến cho người ta cứ phải hoài đau khổ? Anh cũng từng đau khổ nhưng anh cũng biết em khổ đau. Em xa anh, đó không phải là điều quá đỗi ngạc nhiên vì anh đã biết mình không xứng đáng với tình yêu ấy. Nhưng em ơi! Xin em đừng làm anh đau khổ nữa nhé ! Anh không muốn em buồn, anh không muốn xa em, không muốn mất em đâu !
Hôm qua, anh đã làm em phải nghĩ. Nhưng anh cũng chằng được phút giây nào bình yên đâu em ạ. Anh đã viết ra những điều khó nói nhất, thậm chí còn làm cho vấn đề trở nên phức tạp hơn so với bản thân những ý nghĩ của anh nữa. Anh hối hận vì điều đó.
Anh càng yêu em nhiều, nhưng điều đó làm cho anh trở nên mù quáng hơn bao giờ hết. Anh sợ mất em, nhưng anh không thể chứng mình được anh cần em, vì em quan trọng như thế nào đối với anh bây giờ đâu.
 May thay, anh vẫn còn được nhìn thấy em, vẫn được bên em hàng ngày, và anh đang yêu em tha thiết. Hãy tin điều đó là chân thật! Hãy mang những nghi ngờ ấy mất đi! Anh sẽ không bao giờ làm em đau khổ nữa, anh hứa đó!
Hãy để cho anh cơ hội được yêu em, hãy cho anh làm được những điều bấy lâu nay anh không dám nói ! Vì một điều thật đơn giản: “Trái tim anh đã thuộc về em!

Thứ Ba, 27 tháng 9, 2011

NHỮNG ĐIỀU EM MUỐN



Muốn nói một điều gì đó với anh
Mà bóng đêm dày quá
Em sợ mình không nhìn được tất cả
Những buồn vui trong mắt anh sâu !

Muốn nói nhiều điều muốn nói từ lâu
Trời chợt nổi cơn giông tố
Em lại sợ sự vô tình của gió
Lời nói đầu môi gió sẽ cuốn xa vời...

Muốn hét lên vì nỗi nhớ anh ơi
Giữa trùng điệp khổ đau có tình yêu tồn tại
Em thấy sợ tiếng lòng mình dội lại
Vách đá vô tri nào hiểu tiếng con người !

Muốn được một lần, chỉ ước một lần thôi
Được ngã vào ngực anh, ngủ vùi trong thanh thản
Sợ đôi vai thêm một lần nặng gánh
Đành ngủ vùi nghìn khao khát riêng em.
ST.

Có lẽ đây là những điều em muốn nói với anh, và anh chẳng phải là không hiểu. Em sợ phải xa anh nhưng điều đó đâu có quan trọng khi cuộc sống của em đâu chỉ riêng anh, và anh đâu phải là tất cả đối với em. Nhiều khi em hỏi anh rằng : “Em là gì trong cuộc đời anh?” Những lúc như vậy anh thường lặng im, em có biết vì sao không hả em?
Anh phải trả lời sao khi anh không thể nói những lời em muốn nhưng anh cũng không muốn dối lừa bản thân mình? Anh biết trả lời sao đây?
Nếu thực sự muốn biết em là người có ý nghĩa như thế nào trong cuộc đời anh, hãy tự đi tìm câu trả lời cho câu hỏi : “Anh đang là gì trong cuộc đời của em?” cái đã nhé! Khi em trả lời được câu hỏi ấy, và chứng minh bằng hành động cho anh thấy, anh sẽ cho em biết những điều em thắc mắc. Hãy mang lại cho anh, cho tình yêu của chúng ta những màu sắc mà nó đáng có! Vì anh, vì tình yêu, hãy cho anh biết những điều em muốn, em nhé!

Chủ Nhật, 25 tháng 9, 2011

NHỚ QUÊ HƯƠNG


Quê hương ơi ! Có riêng gì “chùm khế ngọt”
Đâu riêng gì những “nón lá nghiêng che”
Quê hương là có cả những đông, hè
Có hôm quà ngọt có ngày đòn roi.

Quê hương ơi ! Riêng gì những bãi soi
Những ruộng đồng, thảm cỏ xuân xanh biếc
Quê hương có cả ngày hè oan nghiệt
Cháy trọc đồi, tóc mẹ ngả màu cam.

Quê hương là mái tranh chiều khói lam
Chập choạng tối thơm nông hương mẹ thắp
Đứa em nhỏ cột dây thay cho cặp
Trường làng xa không đuổi kịp mặt trời.

Quê hương ơi ! Ai cũng có một thời
Rồi “cơ hội” níu ta về lối khác
Bỏ người thân, người thầy tóc vương bạc
Chẳng biết gì nhau, chằng hay qua đời.

Quê hương ơi ! Riêng gì “thuở còn thơ”
Riêng gì “hàng tre, con sông xanh biếc”
Quê hương là quãng đời mang luyến tiếc
Nén cả vào một góc của con tim.

Quê hương là bức thư tình mực tím
Ngày qua ngày chưa biết cách trao nhau
Chiều ta trường một rừng tuyết phau phau
Chiếc xe đạp, tà áo em hoàng hạc !

Quê hương ơi ! Những chiều mây trắng bạc
Tháng em thơ đủng đỉnh lưng trâu về
Cha cuốc ruộng lưng khòm giữa đồng quê
Tối mịt về đèn pin là điếu thuốc.

Quê hương ơi ! Nhớ từng nét mặt người
Cười rất giòn dù cái vui đơn giản
Luống mạ non hoặc đồi trơ đá sạn
Cũng câu chào, cũng tiếng hỏi thăm nhau.

Quê hương ơi ! Nhớ cả những thân cau
Mùa bão gió gẫy ngang còn khúc gốc
Cây cầu cũ nửa kim liền nửa mộc
Chân Ngoại gầy gồng gánh ngại phải qua.

Quê hương ơi ! Nhớ cả lần cải la
Chuyện hàng xóm chó gà chui qua lại
Rồi đi xa, rồi nhớ về ái ngại
Chuyện cỏn con sao thuở ấy ồn ào ?

Quê hương ơi ! Xa rồi nhớ thành thơ
Tiếng mẹ đẻ, gặp nhau mừng không xiết
Ai cũng vậy, xa lâu rồi mới biết
Những ngôn từ không đủ viết… quê hương !
(Thơ Ngô Hữu Đoàn - ST)

Thứ Bảy, 24 tháng 9, 2011

Happy birthday !

Hôm nay, 23 – 9 – 2011, cũng là sinh nhật lần thứ 24 của tôi. Vậy là ngày mai, tôi đã lớn thêm một tuổi, hay nói đúng hơn là sẽ già hơn một chút.
Buổi tối, tôi có tổ chức một buổi tiệc nhỏ tại phòng trọ. Cả một ngày trời mưa, nhưng những cơn mưa không thể làm cho niềm vui giảm bớt mà ngược lại, buổi tối còn trở nên ấm áp và tràn đầy ý nghĩa hơn bao giờ hết. Bạn bè thân của tôi đều có mặt đầy đủ, đó là điều tôi cảm thấy hạnh phúc nhất.
Lần đầu tiên tôi nhận được bánh sinh nhật, kì là thay đó không phải là của một người thân trong gia đình mà lại là của một người bạn, một người anh mà tôi vô cùng yêu mến. Thật nực cười khi đối với một đứa con út trong gia đình, lại là một con người nhiều bạn bè như tôi mà đó lại là chiếc bánh sinh nhật đầu tiên. Nhưng dù sao thì nó cũng không ảnh hưởng nhiều tới niềm vui trong tôi.
Sang tuổi mới, sẽ có nhiều hơn công việc phải làm, sẽ có nhiều mục tiêu hơn để phấn đấu. Nhiều tuổi, học trễ,… nhưng dù sao thì sự cố gắng cũng không phải là quá muộn. Tôi sẽ cố gắng thật nhiều để làm cho những người thân của tôi cảm thấy hạnh phúc, bạn bè tôi có thật nhiều niềm vui. Hãy cùng tôi cố gắng mọi người nhé!
Cảm ơn mọi người đã biết và gửi tới tôi những lời chúc đầy ý nghĩa! Tôi rất hạnh phúc khi có các bạn! Cảm ơn thật nhiều!

Thứ Sáu, 23 tháng 9, 2011

Khô khan

Người tôi yêu thích những lời bay bổng của gió, thích được nghe những lời đường mật, nhớ nhung từ người yêu. Còn tôi thì ngược lại, tôi không thích những lời nói đó, tôi thích chứng minh bằng hiện thực. Vì vậy, cô ấy nói tôi là người khô khan!
Có lẽ tôi đã nhầm… Tôi nhầm vì tôi không phải là con gái, không hiểu được rằng họ chỉ cần những lời yêu thương mà đôi khi thật vô nghĩa. Đôi khi họ chẳng cần điều đó phải thực hiện nhưng đối với họ, đó là cơ sở để phụ nữ hiều rằng họ được yêu thương như thế nào. Có lẽ vì như vậy nên tôi thường thất bại trong tình yêu. Ngay cả tình yêu tôi đang có, biết đâu một ngày nào đó thật gần, nó sẽ sụp đổ.
Tôi muốn đăng bài thơ này không phải để gửi gắm điều gì tới người tôi yêu, có lẽ vì cô ấy không bao giờ đọc blog của tôi, mặc dù suốt ngày lên mạng với chiếc điện thoại di động. Với mong muốn cho phụ nữ hiểu thểm về chúng tôi, những người đàn ông không biết nói những lời yêu thương nhưng trong lòng luôn đầy ắp tình yêu. Hy vọng sẽ giúp những người đang yêu sẽ luôn trân trọng tình yêu mà mình đang có.

Chợt một ngày em bảo anh khô khan
Không nói nổi lời dù một lời của gió
Không dịu dàng và mượt mà như cỏ
Không êm đềm hay lơi lả như trăng

Anh nghe lòng nhói nỗi bâng khuâng
Em nói đúng, buồn thay, em nói đúng
Gã đàn ông trong anh lại vụng
Nói lời trái tim mà lạc giữa ngôn từ

Nhưng lẽ nào em chẳng nhận thấy ư ?
Anh không nói, vậy mà anh đã nói
Bằng nỗi khát khao tưởng chừng không có tuổi
Bằng niềm đam mê còn trẻ mãi không già

Và lẽ nào em lại chẳng nhận ra ?
Giữa cái khô khan có chút gì bối rối ?
Giữa cuộc sống đang trôi đi rất vội
Anh đờ đẫn cuốn theo những lo lắng rất đời

Hãy gọi cho anh khi đêm đã khuya rồi
Khi anh đã về với mình rất thật
Khi anh thấy tận trong anh - sâu nhất
Ánh mắt em nhìn trách móc, suy tư
Có những lời gửi đến chỉ mình em.
ST.

NHỮNG GÌ KHÔNG THỂ NÓI CÙNG ANH

Cho em được một lần khóc trên vai anh
Khi nghĩ về người ấy
Quá khứ khiến em giật mình nhìn lại
Anh không là người đến sau
Nhưng người xưa… ngày xưa… có thể…
Vì những nỗi đau, đau đến tận giờ!

Ngựa hoang về tới bến sông bình yên
Vết thù trên lưng vẫn còn nguyên vẹn
Em mang nguyên vẹn nỗi đau đầu đời
Đế,
Vằng vặc thế vậy mà trăng vẫn khuyết “n” với trái tim anh độ lượng…
Có lúc chợt thèm được như ngựa hoang
Mơ giấc mơ quên miền quá khứ
Thèm được như ngựa hoang
Phá tung mọi buộc ràng, định kiến
Thèm được như ngựa hoang
Như ngựa hoang…

Cứ mải lao mình vào cuộc kiếm tìm hạnh phúc
Giờ em mới nhận ra mọi điều không đơn giản
Và anh ơi!
Nếu đến một ngày chồn chân mệt mỏi
Em gục xuống giữa cánh đồng nghiệt ngã
Anh có vực em dậy,
Cho em được một lần nữa khóc trên vai anh ?
ST.

Anh đã từng nghĩ mình sẽ bên em, cùng em xóa nhòa kí ức tưởng chừng như không thể vùi lấp bên em. Trong con mắt của anh, và tâm hồn anh lúc đó, và thậm chí đến trước ngày hôm nay, tức là sinh nhật lần thứ 24 của anh, anh vẫn luôn tin điều đó. Thế nhưng, khoảnh khắc mà tưởng chừng như anh nhận được trọn vẹn con tim ấy, có điều gì đó cứ khiến anh phải suy nghĩ.
Có lần anh đã viết trên nhật kí của mình rằng: “Nội tâm sâu sắc và một trí nhớ tốt thông thường sẽ nhận được đau khổ”. Có lẽ khi đó anh viết vì anh thấy nó xác đáng, nhưng bây giờ thì anh thấy nó hoàn toàn sai lầm.
Anh đến với em bằng một tình yêu mà có lẽ nó không hẳn là màu sắc của tình yêu, anh buồn vì điều đó. Đơn giản chỉ là vì anh muốn đi cùng với một người phụ nữ và giúp họ vượt qua được những sóng gió trong cuộc đời họ, nhất là khi tình yêu trước của họ chưa hề phai nhạt. Nhiều khi nghĩ lại anh thầy mình thật khờ. Tại sao anh lại tin một người nói yêu anh tha thiết, khi mà trước đó chưa đầy một tháng, người đó nói với anh rằng họ vẫn còn yêu người kia – người đến trước anh rất nhiều. Tình yêu mà, làm gì xuất phát nhanh và thật lòng đến thế, phải không em ?
Trước đó, em cũng như tâm trạng của cô gái trong bài thơ này. Anh vẫn có mặt đúng lúc và kịp thời chia sẻ cho em khi em cần. Anh xuất hiện như một người đã từng yêu em từ lâu lắm, và đó là lúc để anh bù đắp cho em vậy. Nghe thật nực cười em nhỉ?
Em vẫn hay nhắc tới người xưa, mặc dù đã cố tình che đậy tâm trạng mình. Anh nhận thấy điều đó chứ anh không hề nói. Anh biết nhắc tới họ em sẽ buồn, thực sự buồn chứ không phải là cái buồn, cái hờn giận vu vơ như đối với anh. Nhưng anh không chấp nhận được hình ảnh của mình khi được so sánh với người đó, nhất là những thứ trong tình yêu như sự quan tâm, lo lắng cho người mình yêu. Nếu em thích được quan tâm nhiều hơn, thích được thường xuyên lo lắng cho mình như vậy, tại sao em lại không trở về bên họ? anh có bao giờ cản em làm điều đó đâu.
Mỗi người yêu theo một cách, thể hiện nó cũng hoàn toàn khác nhau. Trong cuộc đời của anh, anh chưa từng giành cho người con gái nào nhiều tình cảm cũng như sự quan tâm như em. Thời gian vừa qua, anh đã cố gắng làm hết sức có thể để chứng tỏ tình yêu ấy, nhưng cái mà anh nhận được không như anh mong muốn. Những gì trước đây anh chưa thể tin nó đến, thì nó đến một cách tự nhiên như nó sinh là để dàng cho anh vậy. Đến một ngày anh muốn đón nhận nó, bởi vì anh xứng đáng đón nhận nó, thì nó lại không hoàn toàn thuộc về anh nữa.
Tại sao em lại lại mang hình ảnh ấy lâu như vậy? Tại sao em lại có thể vô tình so sánh anh với những người khác mà biết rằng mỗi lần như vậy, anh rất buồn, và anh thường lặng im???  Bởi vì em vô tình hay em đã cố ý?
Thế rồi, vẫn có những khoảnh khắc anh không tin em, anh biết điều đó là không đúng trong tình yêu. Anh đấu tranh chống lại nó, và anh đã chiến thắng. Nhưng đến một thằng khùng cũng không thể không có những phút giây giống anh, huống hồ anh là một người hoàn toàn tỉnh táo, anh là sinh viên, lai là sinh viên văn nữa chứ!
Thế nên, anh không biết mình có thể là bờ vai để em tựa khi em đau buồn nữa hay không? Ngay cả anh cũng nghi ngờ khả năng đó của chính mình nữa. Em đã làm anh suy nghĩ quá nhiều, khiến anh phải thay đổi quá nhiều trong khi so với những người khác ở mẫu trung bình, em mới là người phải thay đổi chứ không phải anh.
Ngày trước anh tin một câu nói nổi tiếng: “Tình yêu có thể trở thành một thực tập linh xuất sắc”. Câu nói ấy có nghĩa là khi yêu, người ta có thể thay đổi mình, giúp cả hai con người ngày càng hoàn thiện mình hơn. Bây giờ, anh không còn tin điều đó nữa. Một năm là khoảng thời gian quá ngắn so với cuộc đời một con người, nhưng cũng là đủ để hiểu tình yêu của một người dành cho mình như thể nào, phải không em?
1 năm, anh đã yêu em thật nhiều, không còn như thời điểm trước đây mà hoàn toàn thật lòng. Yêu nhiều, thương nhiều như đó là một phần của cuộc đời anh vậy. Thế mà em cứ làm anh phải suy nghĩ, suy nghĩ hoài không thôi. Anh không trách em vì những lời nói vì nhiều khi em đâu biết mình nói gì và người yêu mình sẽ có tâm trạng như thể nào khi đón nhận nó đâu. Em nhanh quên tời mức những kỉ niệm của tình yêu của chúng ta hình như chỉ có mình anh giữ lấy. Anh chỉ muốn độc chiếm con tim em chứ đâu muốn chiếm hết những kỉ niệm, để yêu lấy một người vô hồn?
Chúng ta quá khác xa nhau, điều đó anh có thể khẳng định. Vây nên nếu một ngày nào đó chúng ta lìa xa nhau cũng là một điểu không phải là không tưởng. Không phải vì điều đó mà anh không trân trọng những gì anh và em có trong ngày hôm nay. Có lẽ rằng: nếu một ngày nào đó anh xa rời em, hoặc là em từ bỏ anh, có lẽ anh sẽ không phải quá đau khổ. Có lẽ khi đó anh chỉ cần một câu để trấn áp nỗi buồn của mình giống như A.Q hay làm. Đó là: “Anh chỉ là một tình yêu qua đường trong cuộc đời em”!

Thứ Ba, 20 tháng 9, 2011

Anh yêu…

Đây là một bài viết rất hay mà mình mới sưu tầm được, có lẽ là dành cho người đang yêu – chúng ta. Vì tôi thích và đúng như nghĩa của tình yêu mà tôi đang có nên tôi có chỉnh sửa lại một số nội dung cho phù hợp. Gửi tới bạn ghé thăm blog và cả người tôi đang yêu nữa.
Anh yêu… nhưng không phải có nghĩa là anh sẽ tha thứ hết mọi lỗi lầm cho em đâu nhé!
Anh yêu… nhưng cũng chẳng phải là anh sẽ làm tất cả vì em đâu…
Anh yêu… nhưng cũng không có nghĩa là anh sẽ không giận em, không buồn em, khoonh bỏ mặc em…
Anh yêu… nhưng không phải anh sẽ làm theo những gì mà em muốn và quên đi những người xung quanh anh.
Anh yêu… nhưng không có nghĩa là em có thể cấm những thói quen không tốt mà tồn tại bấy lâu nay trong anh.
Thật sự, thì có những lỗi lầm mà anh không thể tha thứ cho em vì anh không hề muốn điều đó lặp lại một lần nữa.
Anh sẽ cố gắng làm rất nhiều thứ cho em ngoại trừ yêu em thêm một lần nữa…
Anh rất buồn vì những lúc anh cần em không thể đến bên anh giống như anh vẫn làm… anh vẫn còn giận vì em không giữ lời, không làm theo những điều mà khi tình yêu mới chớm nở em từng nói.
Anh không có quyền kiểm soát cuộc sống của em, vì anh chỉ là người yêu nhưng anh muốn em từ bỏ những thứ không tốt. Tất cả những điều anh làm, hay anh nói chỉ với mong muốn là em có thể hoàn thiện mình hơn, dẫu biết rằng chẳng ai có thể hoàn thiện cả. Anh đã yêu, và anh biết rằng mọi sự ghen tuông, hờn giận trong tình yêu sẽ đem lại kết cục như thế nào. Vậy nên anh để em tự lựa chọn cuộc sống cho mình, tiếp tục là mình. Thế nhưng, khi làm những điều mà anh đã từng khuyên em là không nên, em hãy cho mình 1 phút để nghĩ về điều anh nói, em nhé !
Yêu em… nhưng không có nghĩa là không bao giờ anh cảm thấy cô đơn đâu em à!
Yêu em… không phải lúc nào em cũng là quan trọng đâu.
Yêu em… nhưng không phải lúc nào anh cũng thành thật kể về cuộc sống của mình.
Yêu em… nhưng chắc gì chúng ta sẽ luôn ở bên nhau?
Yêu em… anh đã từng cô đơn… nhiều lắm!
Nhưng trước sau gì thì anh vẫn cứ yêu em, kể cả khi anh không được nói chuyện với em, không được gặp em hàng ngày.
Yêu em, thế mà em lại chẳng quan trọng với anh. Mâu thuẫn rồi! Lạ nhỉ?
Có lẽ tình yêu có đôi chút sự ích kỷ, vậy nên anh cứ muốn mình phải là người quan trọng nhất trong lòng em cơ.
Anh cứ hy vọng một điều mà anh nghĩ sẽ chẳng bao giờ có thể xảy ra. Đó là một lúc nào đó, em nhìn anh, nhìn cử chỉ và ánh mắt của anh để biết rằng anh đang nghĩ gì, hay đang có tâm sự gì không?
Anh chẳng biết mình có thể làm được điều đó không. Nhưng nếu có thể cố gắng, tại sao chúng ta lại không làm như vậy?
Tại anh, hay tại cả hai ta?
Anh biết có nhiều thứ em giấu anh, anh hiểu và vì anh có một tâm lý nhạy cảm quá, nên điều đó cứ khiến anh phải suy nghĩ. Và suy nghĩ, thì anh sẽ suy diễn lung tung và anh lại buồn…
Anh muốn nói rằng em đừng giấu anh những chuyện như vậy, vì điều đó sẽ khiến anh cảm thấy chẳng vui tí nào, nhưng rồi không thể. Để rồi nhiều khi anh tự hỏi mình: Anh không phải là người để em tin tưởng nói ra tâm sự của mình hay em đang có điều gì khó nói, và em đang giấu anh, thật nhiều…
Có những khi em nói rằng em nhớ anh, và muốn gặp anh, anh vui lắm. Lúc đó anh muốn chạy đến ngay để gặp em, để nói anh cũng như vậy, và anh rất hạnh phúc vì em nói như vậy. Nhưng anh đã không đến. Anh muốn cảm giác ấy đúng là mình, tạm ngưng nhớ em để xem mình đang nhớ tới cỡ nào, và anh yêu em nhiều như thế nào. Anh lại tiếp tục mâu thuẫn rồi.
Yêu em, không có nghĩa là anh sẽ chạy đến bên em, hôn lên đôi môi xinh xắn của em và nói rằng “Anh yêu em!” Không, anh không làm được!
Anh biết em có nhiều người theo đuổi, và họ dùng những lời có cánh để nói với em. Còn anh, mặc dù không muốn, nhưng từ những ngày đầu yêu em, anh đã không có tính như vậy. Thậm chí anh còn chê bai em nhiều, để em phải buồn lòng nữa. Anh không nói được, vì anh muốn tình yêu của anh dành cho em nhiều hơn thế nữa, vượt hẳn ngoài 3 chữ mà ai cũng có thể nói với em. Anh muốn em cảm nhận bằng những hành động của anh, sự quan tâm của anh, và cả những nụ hôn nồng cháy của anh nữa.
Yêu em, nhiều khi anh muốn hiểu em, anh cố hiểu em lắm chứ! Nhưng rồi anh cảm thấy điều đó thật khó, vì thậm chí bản thân anh, anh còn khó mở lòng mình ra đón nhận sự chia sẽ từ em nữa cơ mà.
Anh sẽ không bao giờ quên câu nói khi lần đầu gặp anh – đó cũng là khi em mới chia tay người đó. Em nói với anh em sẽ yêu một người nào đó trong quãng đời sinh viên, yêu chơi chơi thôi, giống như tìm một kẻ thế vai vậy. Đến khi nào ra trường, em sẽ yêu một người khác và chắc là sẽ lấy người đó. Lúc đó, anh chưa yêu em, thậm chí chưa thích luôn nhưng không hiểu sao anh thấy chua xót quá! Em suy nghĩ kì lại quá! Tình yêu mà em có thể đem ra vui đùa được thì không biết con người em như thế nào.
Thời gian đó, em hay buồn, em muốn anh chia sẻ. Và anh luôn bên cạnh em. Anh hiểu được nhiều hơn về em chứ không phải chỉ qua những suy đoán, hay những lời mà em nói. Rồi anh thương em, anh thích em. Thật khó giải thích cho em là tình yêu của anh bắt đầu từ khi nào. Anh không muốn làm em tổn thương nếu anh nói thật rằng tình yêu ấy bắt đầu từ tình bạn, và cả tình thương nữa. Anh thương em nhiều hơn cả anh yêu em. Nhiều khi anh cũng nghĩ là em yêu anh vì anh là người hiểu em, và anh là người đã đưa em ra từ khỏi đống bùn lầy của cuộc tình ấy. Anh không biết vì sao mình lại có những suy nghĩ ấy nữa.
Rồi cuộc tình cũ của em cũng qua đi, em không còn buồn như trước nữa, anh thấy em hạnh phúc khi có anh bên cạnh, và hình như em chỉ cần anh. Đã hơn 1 năm, nhưng hầu như tuần nào anh cũng thấy trong máy của em có tin nhắn của người ấy. Những tin nhắn “mong em tha thứ”, “mong em cho cơ hội để làm lại”,…
Nhiều khi anh nghi ngờ em, anh nghĩ em vẫn còn tình cảm với người yêu em trước đây, người đã từng bước vào cuộc đời em, sớm hơn anh một chút. Nhiều khi nhìn những dòng tin nhắn mà họ nhắn cho em, anh đang tưởng tượng ra những dòng tin mà em vừa gửi cho họ. Anh buồn lắm.
Nhiều khi anh không thể hiểu được tại sao mình lại yêu nhau khi chúng ta có nhiều điểm quá khác biệt. Anh trầm, khi hành động thì luôn cố gắng lựa chọn phương án tốt nhất, anh luôn phải làm việc để tự nuôi mình trong quá trình đi học, anh rất ít khi để cho gia đình phải lo lắng. em thì ngược lại… Em vô tư quá, em có biết nhiều khi em vô tình lắm không?
Cũng có những lúc anh thấy bế tắc, anh không biết tình yêu của mình sẽ như thể nào nữa.
Biết đâu, một ngày nào đó trong cuộc đời này, 1 trong 2 chúng ta lại muốn rời bỏ nhau? Yêu… không có nghĩa là không có chia tay, không có đau khổ… mọi chuyện hoàn toàn có thể xảy ra lắm chứ!
Nhưng… chia tay, đâu có nghĩa là sẽ hết yêu đâu, em nhỉ? Vì nếu em yêu anh bằng tất cả con tim mình, tình yêu chúng ta dành cho nhau sẽ không bao giờ mất đi, kể cả khi chúng ta phải chia xa.
Nếu một ngày nào đó em cảm thấy mệt mỏi, em không muốn ở bên anh nữa, hãy nói cho anh biết em nhé! Anh hứa là mình sẽ không cản bước chân của em như người đó. Anh sẽ không bao giờ làm em đau khổ nữa. Vì anh là anh mà.
Người ta nói rằng yêu là khồ, là sẽ buông tay người đó ra khi họ muốn cầm một bàn tay khác, điều đó chắc là anh sẽ làm được. Nhưng anh không thích vế sau, có nghĩa là đón nhận một cuộc tình sót lại trong cuộc đời em giống như bài thơ “Ngậm ngùi” mà thầy giáo đã từng đọc cho chúng ta nghe ngày trước. Anh không biết mình có đủ dũng cảm để đón nhận em một lần nữa hay không, nhưng có lẽ… biết đâu được em nhỉ!
Anh có thể cảm nhận được rất nhiều thứ nhưng chúng sẽ trở nên vô nghĩa nếu anh đứng gần em mà lại chẳng hiểu được điều gì từ em, kể cả tình cảm dành cho anh nữa.
Có thể anh không phải là người đem lại cho em một tình yêu bất ngờ và lãng mạn như em mong muốn, nhưng chắc rằng anh sẽ là người luôn xuất hiện những khi em không còn ai bên cạnh, hay nhưng khi em muốn được bên anh! Anh sẽ đến! Kể cả khi với tư cách một người bạn. anh hứa đó!

Tình lặng !


 Em đã yêu anh nhiều lắm,
Lặng thầm như gió bên trời.
Anh có thấy lòng xao xuyến,
Khi nhìn vầng trăng đơn côi.

Em cất vạn lời không nói,
Đăm đắm nhìn theo bước chân.
Anh đi để khung trời nhỏ,
Nhớ nhung trăng cứ bạc dần.

Cuộc đời bao điều không thể,
Hôm qua tan học về chung.
Hôm nay tan học lạnh lùng bước đi,
Người cúi mặt, kẻ lầm lì
Mặc cho lũ bạn xầm xì nhỏ to…

Ra chơi miệng vẫn reo hò,
Mà sao cứ thấy buồn xo trong lòng.
Bao nhiêu ấm ức chất chồng,
Giận chưa vơi bớt mà mong đã đầy.

Tựa vô cửa lớp bên này
Em chẳng giận gì một ai.
Chỉ có nỗi đau khôn tỏa,
Mênh mang như lượn sóng dài .

Em vẫn yêu anh nhiều lắm,
Lặng thầm theo tháng năm trôi.
Anh có thấy lòng se sắt,
Khi nhìn vầng trăng chia đôi.
ST.

Chủ Nhật, 18 tháng 9, 2011

Nói với người yêu cũ

Em đừng nhớ làm gì tình yêu ấy
Chỉ mình anh thương nhớ cũng đủ rồi
Tình đầu thường mong manh như nắng
Ngỡ rất gần mà lại xa xôi.

Em cứ để cho mùa thu rụng lá
Lá rồi cũng khô chẳng thể mãi màu vàng
Nếu gió cuốn về nơi xa ngái
Cũng chỉ vì ngọn gió ...đa mang

Em cứ mặc cho vầng trăng khuyết nửa
Qua mùa đông trăng lại tròn đầy
Đừng thổn thức khi thấy hoa quỳnh nở
Sớm mai này hoa sẽ tàn phai

Em hãy quên như chưa bao giờ nhớ
Cứ bình tâm bên cạnh một người
Dừng cúi mặt khi gặp anh trên phố
Vấn vương gì một kẻ dở hơi.
ST.

Ngày xưa Hoàng Thị

Em tan trường về, đường mưa nho nhỏ
Em tan trường về, đường mưa nho nhỏ
Ôm nghiêng tập vở, tóc dài tà áo vờn bay.

Em đi dịu dàng, bờ vai e nhỏ
Chim non lề đường, nằm im dấu mỏ
Anh theo Ngọ về, gót giầy lặng lẽ đường quê.

Em theo trường về, anh theo Ngọ về
Chân anh nặng nề, lòng anh nức nở
Mai vào lớp học, anh còn ngẩn ngơ ngẩn ngơ.

Em tan trường về, mưa bay mờ mờ
Anh trao vội vàng, chùm hoa mới nở
Ép vào cuốn vở, muôn thuở còn thương còn thương.

Em tan trường về, anh theo Ngọ về
Em tan trường về, anh theo Ngọ về
Môi em mỉm cười mang nặng sầu đời, tình ơi.

Bao nhiêu là ngày, theo nhau đường dài
Trưa trưa, chiều chiều thu đông chẳng hiểu
Xuân qua rồi thì phượng nở sang hè.

Rồi ngày qua đi qua đi, qua đi...

Như phai nhạt mờ, đương mưa nho nhỏ
Như phai nhạt mờ, đường mưa nho nhỏ
Hôm nay tình cờ đi lại đường xưa đường xưa.

Cây xưa còn gầy, nằm phơi dáng đỏ
Áo em ngày nọ nhạt phai mấy màu
Âm vang thuở nào bước nhỏ tìm nhau, tìm nhau.

Xưa tan trường về, anh theo Ngọ về
Nay trên đường này, đời như sóng nổi
Xóa bỏ vết người, chân người tìm nhau, tìm nhau.

Ôi con đường về! Ôi con đường về
Bông hoa còn đẹp lòng sao thấm mệt
Ngắt vội hoa này nhớ người thuở xưa, thuở xưa.

Xưa tan trường về, anh theo Ngọ về
Xưa tan trường về, anh theo Ngọ về
Đôi chân mịt mù theo nhau bụi nhỏ đường mơ.

Xưa theo Ngọ về, mái tóc Ngọ dài
Hôm nay đường này, cây cao hàng gầy
Đin quanh tìm hoài ai mang bụi đỏ đi rồi.

Chủ Nhật, 11 tháng 9, 2011

Hồi ức trường xưa

Ai trong chúng ta cũng có những kỷ niệm không thể nào quên về mái trường xưa. Ở đó, mỗi người có những niềm vui, nỗi buồn, những dấu ấn không bao giờ phai nhạt.
Bài thơ “Nhớ trường xưa” của Ngô Văn Đoàn thực sự khiến tôi cảm thấy vô cùng xúc động. Nó gần gũi quá, thân thương quá! Những hình ảnh thân thuộc của cuộc sống đời thường đã lưu lại trong tiềm thức và bất chợt có đôi lúc trào dâng lên khiến cho chúng ta thấy có gì đó trào dâng, cay cay trong khóe mắt của những người xa quê.
Tôi không đọc nhiều thơ, nhất là thơ hiện đại. Nhưng có lẽ bạn hay tôi nên nghĩ lại khi đọc những bài thơ như thế này.
NHỚ TRƯỜNG XƯA
Trường lớp ơi dệt chi ngày thơ ấu
Trời sinh chi cây phượng đỏ mỗi hè
Gió làm chi công việc chở tiếng ve
Cài lên tóc những nỗi niềm mong nhớ.

Những kỷ niệm mang sắc màu sách vở
Vào trong tim xây tổ tự bao giờ
Tà áo em trên phố mỏng như tờ
Cũng xô ngã… vỡ òa trong ký ức.

Nhớ người thầy hiền vui và mẫu mực
Nhớ bạn bè thường cổ bá quàng vai
Nhớ bác phu trường vui tính khôi hài
Nhớ đêm trực trường hái dừa bị bắt.

Nhớ cánh cửa xanh tên em anh khắc
Mũi conpa nhọn hoắt dễ gì phai
Chiếc bàn gãy chân cuối lớp nằm dài
Cũng giành chỗ hẳn hoi trong trí nhớ…

Chẳng biết thầy cô ai về nhà đó
Chẳng biết bạn bè trôi dạt về đâu
Chẳng biết người em chớm mối tình đầu
Đã đọc thư tình nhét trong bìa sách?

Đêm nay ta một mình bộc bạch
Vĩnh biệt thôi! Ôi kỷ niệm học trò
Trời sinh chi loài hoa chỉ máu đỏ?
Gió làm chi cho chảy đẫm tiếng ve?

(Tập thơ “Cứ ngồi đây thôi”
Ngô Văn Đoàn ; NXB Văn nghệ 2006)

Thứ Bảy, 10 tháng 9, 2011

Mưa và giọt nước mắt.

Anh là một chàng trai rất phong lưu. Với bề ngoài điển trai cùng một tình yêu phóng khoáng, đã không biết có bao nhiêu cô giá đã theo đuổi anh, cho dù biết anh và cô đã là một cặp. Còn cô, cô là một cô giá hiền thục và dịu dàng. Cô không có vẻ đẹp sắc sảo hiện đại như bao cô gái theo đuổi anh. Mặc dù biết anh là người có tình trăng hoa, nhưng cô vẫn yêu anh thắm thiết và chung tình, yêu trong thấp thỏm và lo âu, yêu trong đau khổ.
Cô rất thích những ngày trời mưa và cũng thích dạo bước dưới mưa. Mỗi lần, khi cô chạy ra khỏi ô đê dầm mưa, được cười nói và nhảy nhót dưới mưa, anh luôn cùng làm những điều mà cô thích. Nhưng những lúc ấy, cô luôn ngăn anh lại.
-         “Tại sao em lại không để anh cùng dầm mưa?” Anh hỏi đầy lòng thắc mắc.
-         “Bởi vì em sợ anh bị cảm.” Cô nhẹ nhàng nắm tay anh và trả lời.
-         “Nếu dầm mưa mà sợ bị cảm thì tại sao em vẫn làm?”
Câu hỏi này của an, cô không bao giờ trả lời cả, chỉ khẽ mỉm cười nhìn về phía xa xăm. Rồi cuối cùng anh vẫn phải chịu thua và chấp nhận làm theo yêu cầu của cô. Bởi vì khi ấy anh cảm thấy rằng chỉ cần nhìn cô hạnh phúc, nhìn thấy cô cười là anh cũng vui rồi.
Nhưng khoảng thời gian hai người gần bên nhau ấy cũng không được bao lâu,  bởi vì anh đã yêu một người con gái khác. Cô gái này có vẻ đẹp đến say lòng người và phong cách của cô khiến bao chàng trai phải theo đuổi. Và anh không phải là ngoại lệ. Anh say mê và tìm mọi cách chinh phục người con gái ấy mà quên mất sự tồn tại của cô. Một ngày kia, khi anh và cô cùng ăn tối với nhau, anh đã đưa ra đề nghị chia tay. Mặc dù anh có chút áy náy, mặc dù anh chưa biết tình cảm anh dành cho người con gái ấy là bao nhiêu. Nhưng có lẽ anh không nhận ra mình đang theo đuổi một cái gì đó phù phiếm và đang đánh mất đi điều gì đó thật đáng quý. Và cũng thật bất ngờ khi cô chấp nhận lời chia tay ấy, một cách lặng lẽ và trầm tư.
Có lẽ từ rất lâu cô đã biết anh không thuộc về riêng mình nữa. Anh giống như một cơn gió, mà gió thì thổi mãi chứ không bao giờ dừng lại ở một người nào cả. Buổi tối hôm ấy, chàng trai đưa cô gái về nhà lần cuối cùng. Không hẹn mà trời bất chợt đổ mưa, cô lại rút tay khỏi anh, chạy lên trước và xoay tròn đón những hạt mưa mát lạnh. Nhìn bóng dáng thân thương, nhỏ bé của người con gái mình đã từng yêu thương và phụ lòng, chàng trai bất chợt dâng lên một cảm giác thật khó tả, hổ thẹn và xót xa.
Trong cái khoảng khắc ấy, anh cảm thấy tình yêu thương với người con gái ấy trỗi dậy. Lần đầu tiên, chàng trai không làm theo lời cô gái. Anh bước đến bên cô trong làm mưa dày đặc, nhẹ nhàng đặt lên môi cô nụ hôn mà anh nghĩ đó là lần cuối cùng và nói:
- “Anh thật sự xin lỗi vì đã làm em đau lòng! Nhưng những ngày đi dạo cùng em dưới mưa là những ngày anh cảm thấy vui nhất”
Anh vừa nói dứt lời thì cô bật khóc, những giọt nước mắt rơi trong làn mưa buốt lạnh. Chàng trai ôm cô gái vào lòng, thật chặt, thật chặt. Chàng cảm nhận bờ vai cô gái đag run lên vì đau khổ. Rất lâu sau, anh mới lên tiếng:
- Có một điều anh muốn nói với em lâu rồi. Vì sao mỗi khi trời mưa, em đều không muốn để anh cùng em dầm mưa vậy?”
Im lặng một hồi lâu, rồi cô gái mới cất tiếng trả lời:
- “Bởi vì em không muốn anh nhận ra rằng… em đang khóc…”
Câu trả lời của cô gái lần trong tiếng mưa khiến trái tim chàng trai tan ra trong bao ý nghĩ sai lầm. Anh hiểu cô gái đã yêu anh nhiều như thế nào, yêu trong khổ đau và dằn vặt. Và anh đang vô tình khiến trái tim cô nhỏ lệ. Một sự bù đắp sẽ là không muộn nếu bây giờ anh nhận ra tình cảm chân thành mà cô gái đã giành cho mình… Tất cả… chỉ gói trọn trong mưa và nước mắt…
Tôi rất thích mẫu câu chuyện này vì nó rất gần với cuộc sống. Chúng ta yêu nhau, nhưng đôi khi chúng ta không dành cho nhau tất cả. để rồi tình cảm cứ phai nhạt dần và tình yêu bắt đầu đổ vỡ. Cho đến khi chúng ta đã mất nhau mới biết hối tiếc thì đã quá muộn màng.
Qua câu chuyện này, tôi chỉ mong muốn những người đang yêu hãy trân trọng tình yêu mà mình đang có. Hãy luôn cho đi tình yêu thương để nhận lại tình yêu thương. Bởi vì chúng ta sống trên đời này cần có một tấm lòng, dù “để gió cuốn đi”.
Chàng trai liệu có tiếp tục theo đuổi cô gái kia và đánh mất tình yêu thương của người con gái yêu anh bằng tất cả trái tim hay sẽ trở về bên cạnh cô để đáp trả và bù đắp tình yêu thương ấy. Đó là cách kết thúc do chúng ta lựa chọn. 

Chủ Nhật, 4 tháng 9, 2011

TUYỂN TẬP NHỮNG BÀO THƠ TÌNH HAY CỦA PUSKIN



Em bảo anh đi đi...




Em bảo: "Anh đi đi"
Sao anh không đứng lại ?
Em bảo: "Anh đừng đợi"
Sao anh vội về ngay ?

Lời nói thoảng gió bay
Đôi mắt huyền đẫm lệ
Mà sao anh dại thế
Không nhìn vào mắt em

Mà sao anh dại thế
Không nhìn vào mắt em
Không nhìn vào mắt sầu
Không nhìn vào mắt sâu ?

Những chuyện buồn qua đi
Xin anh không nhắc lại
Em ngu khờ vụng dại
Anh mơ mộng viễn vông

Đời sống nghiệt ngã không
cho chúng mình ấm mộng
Thì thôi xin gửi sóng
Đưa tình về cuối sông

Thì thôi xin gửi sóng
Đưa tình về cuối sông
Đưa tình về với mộng
Đưa tinh vào cõi không. 




Bông Hoa Nhỏ


Tôi chợt thấy bông hoa trong trang sách
Bị bỏ quên khô héo hết mùi thơm
Bỗng tất cả tâm hồn tôi náo nức
Một ước mơ mộng tưởng lạ thường

Nó ở đâu, bao giờ, xuân nào nhỉ?
Và bông hoa nở có lâu không?
Bị ai hái, bàn tay quen hay lạ?
Và để vào đây có ý gì chăng?

Để kỷ niệm cuộc hẹn hò đằm thắm
Hay biệt ly chia sẻ đau thương,
Hay trong rừng, giữa đồng vắng lặng
Một mình đi dạo bước vấn vương?

Và chàng còn, và nàng còn sống
Và bây giờ lưu lạc đâu xa?
Hay cũng như hoa ai quên lãng
Họ đã tàn, đã héo, đã phôi pha?


Một chút tên tôi đối với nàng



Một chút tên tôi đối với nàng
Sẽ chìm như tiếng sóng buồn tan
Âm thầm mòn mỏi bên bờ vắng,
Như tiếng đêm thâu lạc giữa ngàn.

Ngày nào đó trên mặt trang kỷ niệm
Nó chỉ còn là dấu vết không hồn
Giống như hình phác trên mộ chí
Nét ngoằn ngoèo một thứ tiếng xa xăm.

Tên cũ từ lâu bị lãng quên
Chẳng còn gợi lại được cho em
Tình xưa êm ái và trong trắng
Trước mối tình ai đang dấy lên.

Nhưng nếu gặp ngày buồn rầu đau đớn
Em thầm thì hãy gọi tên lên
Và hãy tin: còn đây một kỷ niệm
Em vẫn còn sống giữa một trái tim.



Nhớ - Puskin



Lạ quá ! Không hiểu vì sao
Ðứng trước em anh lạnh lùng đến thế ?
Nhưng anh đi rồi mình anh với bóng lẻ
Mới thấy mình khẽ nói : Nhớ làm sao ?!

Chúng nó cứ bảo nhớ là yêu
Còn anh thì không biết nữa
Tình yêu với anh sao kỳ lạ thế
Lúc xa rồi mới thấy mình yêu !

Tình yêu đến nào ai có biết
Tình yêu đi nào ai có hay ?
Theo thời gian, trái đất nó cũng quay
Tình yêu đến, tình yêu đi ...nào ai có biết


Biển – Puskin


Tôi chưa ra biển bao giờ
Ngỡ biển xanh, xanh màu im lặng
Tôi chưa yêu bao giờ
Ngỡ tình yêu là ảo mộng

Ngày nay tôi đã ra biển rồi
Biển nhiều sóng to, gió lớn
Ngày nay tôi đã yêu rồi
Tình yêu nhiều khổ đau - cay đắng

Không gió lớn, sóng to không là biển
Chẳng nhiều cay đắng, chắng là yêu...


Gửi...



Anh nhớ mãi phút giây huyền diệu:
Trước mắt anh em bỗng hiện lên,
Như hư ảnh mong manh vụt biến,
Như thiên thần sắc đẹp trắng trong.

Giữa ray rứt sầu đau tuyệt vọng
Giữa ồn ào xáo động buồn lo
Tiếng em nói bên tai anh văng vẳng
Bóng dáng em anh gặp lại trong mơ.

Tháng ngày qua những cơn gió bụi,
Đã xua tan mộng đẹp tuổi thơ,
Lãng quên rồi giọng em hiền dịu,
Nhoà tan rồi bóng dáng nguy nga.

Giữa cô quạnh âm u tù hãm
Dòng đời trôi quằn quại hắt hiu,
Chẳng tiên thần, chẳng nguồn cảm xúc,
Chẳng đời, chẳng lệ, chẳng tình yêu.

Cả hồn anh bỗng bừng tỉnh giấc:
Trước mắt anh em lại hiện lên,
Như hư ảnh mong manh vụt biến,
Như thiên thần sắc đẹp trắng trong.

Trái tim lại rộn ràng náo nức,
Vì trái tim sống dậy đủ điều:
Cả tiên thần, cả nguồn xảm xúc,
Cả đời, cả lệ, cả tình yêu.


Sao


Một ngôi sao vừa rơi
Vụt tắt trên bầu trời
Hay là tên người ấy
Vụt tắt ở trong tôi

Vẫn thấy trên bầu trời
Có muôn vàn sao sáng
Mà ở trong lòng tôi
Như một hành lang vắng

Một ngôi sao vừa tắt
Bầu trời vẫn không buồn
Sao tên người ấy tắt
Trong lòng tôi cô đơn ?


Em ơi…

Em ơi đã đến lúc rồi
Tim anh mong sống một đời yên thân
Ngày ngày tiếp nối bay dần
Mỗi ngày đem mất một phần đời ta,
Hai ta đang sống đây mà…
Nhưng như đã chết, thân ra bụi rồi
Có đâu hạnh phúc em ơi,
Còn chăng yên tĩnh và đời tự do.
Từ lâu anh chỉ trông chờ
Như người kiệt sức, mong giờ thoát thân
Kiếm nơi yên ổn làm ăn
Với bao tình cảm trong ngần chở che. 

Tỉnh giấc



Ước mơ, ước mơ
Ngọt ngào em đâủ
Em đâu, em đâu
Niềm vui đêm tốỉ
Sao em đi vội
Ôi, giấc mơ tiên?
Để anh ở lại
Bốn bề màn đêm.
Quạnh hiu tỉnh giấc
Chăn gối xung quanh
Và đêm lặng ngắt
Thoắt thôi lạnh mình
Thoắt thôi bay mất
Bao giấc mơ tình!
Nhưng hồn đầy ắp
Ước muốn còn xanh
Muốn đi đuổi bắt
Hoài niệm trong mơ
Lời cầu hãy nhận
Tình yêu, tình yêu
Cho tôi được thấy
Giấc mơ hồi nàọ
Khi bình minh tới
Lòng đầy hân hoan
Sẵn sàng tôi chết
Trong giấc mộng tình 



Sương và Nắng



Em cần anh như biển xanh cần sóng.
Có mặt biển nào yên lặng được đâu anh.
Em yêu anh bởi vì anh là nắng.
Có hạt sương nào thiếu nắng lại long lanh.

Em là sương, sương chỉ tan trong nắng.
Dẫu chẳng hình hài nắng vẫn đọng lại trong sương.
Anh là nắng khi bình minh trở dậy.
Mang lửa trời trong ánh sáng ban mai.
Em là sương đọng muôn vàn nỗi nhớ.
Để tan đi trong những giấc mơ dài.
Nhưng vẫn nguyện làm giọt sương mãi mãi.
Soi nắng mặt trời mãi mãi chẳng tàn phai.
Dẫu bão tố chẳng ra ngoài lòng nắng.
Nắng lên rồi xin lại được làm sương.
Vũ trụ không gian biến đổi khôn lường.
Những buổi sáng có bao giờ bất biến.
Những tia nắng không ngừng hiển hiện.
Như đêm ngày luân chuyển chẳng chia ly.
Mặt trời ơi! Sức nắng diệu kỳ.
Đầy sương sớm với tâm hồn nguyên thuỷ.
Với năm tháng vẫn quay về bền bỉ.
Soi nắng mặt trời như từ kỷ sơ sinh.

Em là sương, sương chỉ tan trong nắng.
Nắng vô cùng nhưng đọng lại trong sương.
Từ mênh mông tia nắng nhỏ bình thường.
Gặp sương sớm bỗng ngời lên lóng lánh.
Nếu vì nắng mà lòng sương bớt lạnh.
Thì nhờ sương tia nắng mới long lanh.
Đáng yêu sao hạt sương nhỏ hiền lành.
Từ trong suốt mà làm nên tha thiết.
Anh là nắng với sắc tình bất diệt.
Mang lửa trời từ những kỷ xa xôi.
Về đọng lại trong hạt sương nhỏ em ơi!



Bản dịch đơn giản:



Em là sương , sương chỉ tan trong nắng
Nắng vô cùng , nắng chỉ đọng trong sương
Từ mênh mông tia nắng bình thường
Gặp sương sớm bỗng ngời lên ánh sáng.

Nếu vì nắng mà lòng sương bớt lạnh
Chỉ vì sương mà nắng bớt long lanh
Từ trong suốt mà làm nên tha thiết
Nửa vời từ những kỉ niệm xa xăm.

Anh là nắng với sắc trời bất diệt
Vì đọng trong lòng giọt sương nhỏ long lanh
Em cần anh như biển xanh cần sóng
Có mặt biển nào lại phẳng lặng đâu anh.

Em là sương , sương chỉ tan trong nắng
Nắng vô cùng , nắng chỉ đọng trên sương
Em yêu anh bởi vì anh là nắng
Có giọt sương nào thiếu nắng lại long lanh.